CSVN – Ở Tây Nguyên thời tiết khắc nghiệt vô cùng, mùa khô thì nắng nóng như thiêu người, còn mùa mưa thì lại kéo dài triền miên, mưa như khắc khoải thâu đêm, như xối vào lòng người, những nỗi niềm u buồn của người công nhân cạo mủ.
Trông mưa, ngóng mưa, rồi lại than vãn với mưa. Đã 7 ngày trôi qua mưa chiếm lĩnh cả bầu trời, không một tia nắng mặt trời, cảnh vật im lìm say giấc ngủ… chỉ có mưa rơi, từng cơn, từng cơn, từng cơn….. Mưa nhiều cũng buồn, mọi công việc cứ chết lì một chỗ, cả tuần trôi qua đồi cao su không bóng công nhân ra lô, từng hàng chén lơ lửng nghiêng nghiêng, như chờ đợi bàn tay ai đó cầm lên vệ sinh sạch sẽ và chờ những giọt nhựa trắng rơi tí tách trong niềm vui dạt dào.
Bỗng giấc mơ ấy tiêu tan khi mưa ập đến trắng xóa, từng hàng cây ướt đẫm đen sì trong màn mưa dày đặc. Đếm từng ngày trôi qua mong mưa đừng rơi, ra đứng vào trông và cứ một ngày trôi qua là thêm một ngày nữa trống sổ ngày công, một ngày hụt sản lượng, nỗi buồn mênh mông khi bóc từng tờ lịch trôi qua mỗi ngày …
Con đường mòn đất đỏ quen thuộc vào lô vắng hẳn bóng người công nhân chạy qua, giờ chỉ có những tiếng xe máy cày chở phân bón ra rẫy cà phê làm con đường trở nên lầy lội. Và cũng là ban đêm, tiếng chuông báo thức quen thuộc cạnh giường nằm không đổ chuông nữa, thay vào đó là tiếng mưa rào rào qua mái hiên nghe đều đều lạnh lẽo, trong khoảnh khắc ấy, chợt nghe tim nhói đau nghĩ về rừng cây, cảm nhận rừng đang xào xạc gió lùa thấm đẫm nỗi cô đơn. Ta lại chờ đợi. Chờ đợi những màu áo xanh.
Buồn quá! Mưa ơi, lại thêm ngày nữa rồi.
Đỗ Thị Nguyên