Lời dặn của mưa

CSVN – Mùa mưa đã sắp hết rồi! Tôi linh cảm không phải vì nghe bản tin thời tiết, mà bằng kinh nghiệm của một con người suốt thời gian đi rừng đi núi kiếm manh áo chén cơm; khi những cơn mưa như trút, cũng là lúc báo hiệu một chu kỳ trong sáng sẽ hồi sinh…

Trời mưa có tia cực tím không?

Hôm nay cũng vậy, trên đường về quê, gần vào thành phố cơn mưa đổ ào ào, không phải mưa rào cũng chẳng phải mưa giông! Mưa đổ, như trút nỗi lòng trời muộn phiền sau khoảng thời gian dài u ám! Mưa quất rát thịt da, những hàng bằng lăng oằn mình tơi tả. Như cây, tôi cũng chịu cơn mưa tức tưởi của đất trời.

Tránh vội vào mái hiên của ngôi nhà bên phố, tôi ngắm mây trời chợt ngơ ngẩn nỗi niềm riêng, con đường về phút chốc trắng xóa. Cơn mưa lúc đầu như giận dỗi thù căm, nhưng khi thấy vạn vật như hiền lại, chúng trở thành nghịch ngợm tựa lũ trẻ mục đồng chơi trò đánh trận giữa đồng xa.

Họ hàng nhà mưa thôi không dội xuống đầu người, chúng quyện thành từng nhóm lớn, trêu chọc tất cả những gì đi qua chúng. Những hạt mưa già dặn, có lẽ là mưa ông mưa cha, thận trọng hơn trong trò chơi truyền thống. Họ đứng nhìn mưa cơn mưa cháu chạy giữa lòng đường níu kéo kẻ lại qua…

Xoạt! Một đoàn xe hơi ào qua, chúng hiên ngang kết đoàn giữ lại, nhưng những chiếc bánh bon bon đánh chúng bật ra xa. Những hạt mưa có vẻ là anh cả, lì lợm bám vào kính vào thân, có hạt lỡ tay rơi lõm bõm xuống lòng đường.

Đang mải mê đắm chìm trong suy ngẫm, chợt có tiếng rì rầm như vọng về từ cõi xa xăm:

Anh ơi, đoàn xe vừa đi qua chở rất nhiều người làm ăn phi pháp, chúng em cố chặn để gột rửa lòng tham tội lỗi nhưng đoàn xe này hung dữ quá!

Tôi quay lại kiếm tìm, chẳng có bóng ai… Thì ra là cuộc trò chuyện của một đám hạt mưa bị bắn vào tấm kính của chiếc tủ bán bánh mì cũ kĩ. Mưa ơi, sao giỏi thế? Chúng chẳng trả lời tôi vẫn râm ran trò chuyện. Roạt, lại một đám hạt mưa bị bắn lên lề đường, té vào những gốc cây giúp chúng hội tụ cùng cha chú. Một số hạt mưa bám vào tôi, chúng giương những đôi mắt trong veo nhòm ngó, chúng hít hà như hít một mùi thơm…

Phía bên kia những hạt hạt mưa be bé lại lò dò xuống đường. Hình như sợ cháu con thương tích, các hạt mưa ông lướt xuống chắn dòng xe rồi vội vã bồng chúng lên những tàng cây, hàng cột điện chằng chịt những dây…

Những giọt mưa ông xoa đầu ôn tồn bảo: Chúng ta còn nhiệm vụ gột rửa bụi trần khi trở lại trời xa. Chiếc xe rác hôi hám kia các con chùi rửa kĩ, cũng bởi môi trường làm lấm bẩn thân anh. Chiếc xe đạp cà tàng kia các con chùi rửa kĩ, của bà mẹ già vất vả nuôi con! Con ngựa kéo xe thân già guốc lở, các con tắm nhẹ thôi cho chú mát thân già…lũ mưa con mưa cháu răm rắp vâng lời, chúng quấn quýt mọi người và cả xác thân tôi. Chúng đang gột rửa những gì hoen ố….

Đi nào các con. Đi đâu hả ông? Đứa chị đứa anh đi ra với biển cả dòng sông, ru vỗ những con tàu đang loang lổ niềm đau. Đứa cháu đứa em trở về đắp thêm mạch nguồn sông suối. Đứa chắt đứa chiu trở lại trời cao để hoài thai và gột rửa cho đời. Đại gia đình nhà mưa hối hả xôn xao theo những hướng phân chia. Những hạt mưa ông ngoảnh lại, ngắm những hạt mưa tham đang quằn quại trong đống thải loại của trâu bò, nhờ cây xanh thanh lọc chúng để đời sau trong sáng.

Chúng con đi đây, chào tạm biệt. Hạt mưa bé teo quay đầu thỏ thẻ: ông ơi, ta họ là hạt mưa hả ông? Hạt mưa là tên gọi cháu à, còn họ của ta là NƯỚC…

Các con ơi…lời mưa ông vang vọng.  dẫu chân trời góc biển, các con hãy đoàn kết giữ gìn, đừng để bao giờ mất họ nghe con! Họ của ta là NƯỚC.

NGUYỄN ĐÌNH HẠNH