CSVN – Có những ngày tháng bảy dùng dằng trong từng khoảnh khắc hoài niệm cũ. Đó là những ngày trút mủ chạy mưa, chạy hối hả, băng băng theo hàng cây với chiếc thùng nặng trịch chứa đầy nhựa trắng. Mùi của mưa quyện với mùi mồ hôi hăng hắc phả ra từ chiếc áo xanh bảo hộ cũ sờn. Tiếng bước chân ràn rạt cọ sát mặt đường lô để giữ thăng bằng cho khỏi té ngã. Ừ, chỉ là những bất giác đơn sơ, nghĩ về tháng bảy mà day dứt nỗi lòng.
Theo dòng thời gian, đã qua mấy mươi lần cái tháng bảy lặng thầm trong tiềm thức, tháng bảy về như nhắc nhở ta trong cuộc mưu sinh phải cố gắng bằng hết tinh thần trách nhiệm cho công việc. Vì tháng bảy là bước đệm lưng chừng trong các tháng của năm mà ta phải bước qua để sang bậc nối khác cho cả dãy bậc thang phía trước. Một bước đệm quan trọng của cuộc cơ cầu mà ta không được dừng lưng chừng, nếu không ắt sẽ thụt lùi và nhụt chí đời mình. Tháng bảy cũng không tròn trịa ưu ái, khi đi hết con đường lô mới thấy mình đã chu toàn được sản lượng mủ mỗi ngày thu về mà không bị hao mòn, hao hụt hay trắng tay đem dòng nhựa trải đường lai láng chảy.
Rồi tháng bảy ta lại thấy cội phượng già khẳng khiu, nghiêng mình nơi bóng vắng, sắc phượng cũng bàng bạc không còn đỏ chói do thiếu hơi ấm của đám học trò, nhạc ve cũng nhẹ nhàng êm ả không còn náo nhiệt như hôm nào. Bao nỗi lo toan lại ùa về trong tiềm thức, trên đôi tay, trên từng đường dao cắm sâu vào thớ thịt trong lớp da lụa của cây, vuông vức góc cạnh tròn tình tròn nghĩa, cùng mong muốn rừng cây cho ta năng suất mủ thật nhiều, để được tăng thu nhập tiền lương theo khối lượng đơn giá thực hiện, có thêm chút đỉnh tiền dôi dư rủng rỉnh mà chăm sóc cho con cái bước vào cổng trường cao đẳng, đại học, nơi phố thị xa xôi có cái ăn, cái học đủ đầy.
Tháng bảy vẫn đợi chờ ta trong từng phút giây của những chiều chênh vênh nắng, ta đi dưới rừng cây mà như ngây dại bởi tiếng thao thức cựa mình của loài cây vươn cành đón gió, đón những hạt nắng long lanh để quang hợp, để cây lớn nhanh hơn cho cuộc trao thân gửi phận của rừng xanh phục vụ con người. Ta đi qua tháng bảy mà nghe trong lòng gợi lên bao nỗi niềm xúc cảm về gánh hàng rong mời gọi í ới sau giờ cạo mủ, ta được ăn những tô bún riêu, bún chả còn nóng hôi hổi mà nghe ấm lòng thợ nghề. Ta thích cái cung cách phục vụ của người bán cứ tận tình: “Cháu đưa tô đây dì bỏ thêm ít bún, thêm miếng chả, miếng đậu hũ, chan tí nước lèo… để ăn cho no có sức mà làm việc”. Có lẽ những tô bún đó là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời, bởi lúc ăn bụng đang đói cồn cào, lại thêm sực nức mùi thơm riêu cua, mùi cà chua thịt thà đánh thức vị giác của sự thèm thuồng, cảm giác thưởng thức món ăn còn hài lòng vì sạch sẽ, người bán hàng luôn sử dụng bao tay để phục vụ, những tô chén đũa đều là sản phẩm giấy, sản phẩm tre dùng một lần xong rồi bỏ rất vệ sinh, cũng thân thiện với môi trường.
Tháng bảy nữa lại về, lại đợi chờ ta trong rừng cây, đem theo mùi nước mưa có mùi mồ hôi ngai ngái từ chiếc áo bảo hộ, ta lại thủ phận mình cho những cuộc chạy đua mưa gió tận thu dòng nhựa tí tách dâng đời.
Ta yêu tháng bảy, dặn lòng đi khẽ bậc thang lưng chừng mà bước tiếp theo lên về cuối năm, cùng bao nỗi khắc khoải ưu tư về sắc phượng bàng bạc soi bóng mình lặng lẽ, loài ve cùng bản tình ca cuối. Và nắng tháng bảy cũng không còn hanh hao gắt gỏng khó chịu, mà dịu dàng đằm thắm, hạt nắng vàng còn len lõi theo ta nâng bước chân của cuộc mưu sinh đong đầy cho những ước mơ vì “mầm xanh” mai này.
CẢI VĂN
Thi đua vượt mức
Mưa đã về xanh ngát vườn cây,
Công nhân đi dựng xây nông trường.
Vượt qua nắng hạn phi thường,
Tình cây người đất chung đường lập công.
Trên đất Việt tây đông nam bắc,
Cùng Cam – Lào nắm chắc tay dao.
Thi đua sản xuất nâng cao,
Công nhân ai cũng biết bao vui mừng.
Trên vườn cây tưng bừng khí thế,
Vững tay nghề mủ để đầy tô.
Dọc ngang thẳng tắp trên lô,
Vườn cây gió hát cơ đồ ngành ta.
Mủ chất lượng sinh ra thương hiệu,
Giữ uy tín ta liệu phát huy.
Khách hàng tin tưởng còn chi,
Nhà máy xí nghiệp mỗi khi giao hàng.
Ngành cao su ngày càng đổi mới,
Nhiều sáng kiến vui với công nhân.
Vườn cây năng suất tăng dần,
Chi phí hợp lý góp phần lương cao.
Quyết vượt mức trên giao mới đã,
Mủ xuất khẩu biển cả tàu băng.
Tập đoàn vững mạnh đàn đăng,
Công nhân hạnh phúc ngày càng ấm no.
NGUYỄN SỸ VUI
Tri ân
Tháng bảy mưa ngâu man mác mây trời
Lặng lẽ dòng người về trong thương nhớ
Nghĩa trang chiều khói hương lòng Mẹ
Mấy chục năm qua ngờ ngợ bóng con về
Con vẫn nằm lạnh lẽo núi xa kia
Hay cánh tay đứt ngang hào thành cổ
Mãnh đạn còn găm đầu buốt đau khi trời trở gió
Thương binh tàn mà chẳng phế bao giờ.
Cái giá của máu xương – giá của tự do
Ta đành đánh đổi đề mai này: Trời xanh thắm
Ngọn gió bừng lên. Và cánh đồng vàng nắng
Trong mỗi gié lúa thơm ngỡ máu đỏ dòng sông…
Thương Mẹ bao năm rồi tựa cửa ngóng con
Con chẳng về. Nhưng ngoài kia cả mùa xuân biếc
Đất lại nồng nàn như tuổi xuân oanh liệt
Như lời động viên và món quà nhỏ sáng nay…!
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Em đi tìm anh
Em tìm anh khắp nghĩa trang Trường Sơn
Chiều tháng bảy mây vờn bay ảm đạm
Tiếng chuông tan vào bầu trời u ám
Em tìm hoài mà chẳng thấy anh đâu
Nước mắt nhòa lòng quặn thắt nỗi đau
Em vẫn tìm vì niềm tin hy vọng
Anh đâu đó trong im lìm sâu lặng
Cạnh vòng tay của bè bạn năm xưa
Bao năm qua em dầu dãi gió mưa
Nuôi con lớn trong tình thương đùm bọc
Thời gian trôi làm phai phôi màu tóc
Em vẫn tìm anh trong những giấc mơ…
Vào nghĩa trang em cảm thấy sững sờ
Đâu riêng anh mà biết bao đồng chí
Ở các chiến trường về đây yên nghỉ
Em vẫn tìm dù chưa thấy tên anh
Vì Tổ quốc,anh hiến dâng tuổi xanh
Nằm lại đây đời đôi mươi trẻ mãi
Em nhọc nhằn qua mau thời con gái
Nay xế chiều tóc bạc vẫn tìm anh
Em vẫn tìm dù năm tháng mong manh
Dẫu phong sương có làm em tàn tạ
Dầu nắng mưa,dầu ngày đông tháng hạ
Anh nơi nao có thấu…em vẫn tìm…
ĐẶNG NGỌC TÌNH
Đom đóm cần mẫn
Như chú đom đóm
Đêm đêm thắp đèn
Anh ra lô sớm
Trăng vàng soi nghiêng
Đường lô dịu hiền
Đất ba – zan thắm
Cao su thăm thẳm
Rọi đèn từng cây
Sương mờ tựa mây
Chóp cành huyền ảo
Em cạo bên này
Ngóng anh bên ấy
Mặt người chẳng thấy
Tiếng hú chào nhau
Giọt giọt trắng phau
Rơi đều cần mẫn
Gió đưa nhẹ hẫng
Gọi bình minh lên
Đom đóm tắt đèn
Vai mềm sương đẫm
Đom đóm cần mẫn
Không quản ngày đêm
Nhát cạo êm êm
Khơi dòng vàng trắng.
NGÔ THỊ NGỌC DIỆP