
Từ cột mốc biên cương
Phấp phới ngọn cờ tung bay trước gió
Khi dưới thung kia đàn em nhỏ

Tung tăng đến trường sách vở thân yêu
Từ mùa thu tháng Tám năm nào
Các em đã là chủ nhân đất nước
Như “con sông Hồng chảy vào đất Việt”
Vẫn tháng năm con nước vỗ đôi bờ…
Đất nước mình là một bài thơ
Đảng và mùa xuân đâm chồi nảy lộc
Đất nở hoa từ tay người chăm chút
Cánh đồng xanh lúa mượt
No ấm về từ ruộng khoán gia đình
Đổi mới đi lên tất yếu niềm tin
Cho hàng hóa thị trường đa dạng
Hội nhập năm châu mở ra ánh sáng
Và con đường mưa nắng đã thênh thang…
Từ mũi Cà Mau đến Lũng Cú Hà Giang
Đâu đâu cũng rạng rỡ con đường
Cũng thắm đỏ màu cờ cách mạng
Ôi đất nước ngàn năm ta có Đảng!
Như dòng sông đỏ nặng phù sa
Lúa biếc mắt em cánh đồng mẫu lớn
Hương xuân lên bát ngát tự bao giờ.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Thăm lán Nà Nưa
Lần theo dấu tích thuở xưa
Con về thăm lán Nà Nưa một ngày
Nắng mưa trút những vơi đầy
Mái tranh vách nứa sương bay bốn mùa.
Cây xanh vín gió nô đùa
Chim ca nhả ngọc thêu thùa tháng năm
Hai gian luống những xa xăm
Ngoài lo việc nước, trong nằm nghỉ ngơi.
Nhân hòa địa lợi thiên thời
Người rời Khuẩn Nậm về nơi Tân Trào
Kết đoàn sức mạnh cần lao
Dự trù tháng Tám đồng bào kháng Tây.
Nà Nưa nằm giữa rừng cây
Xa đường quốc lộ, gần ngay dân làng
Phú Đình, Định Hóa dễ sang
Đèo De, đèo Khế thênh thang tiến, lùi.
Măng rừng muối mặn vừng bùi
Chè xanh chan bát cơm vui tháng ngày
Ống bương nước vẫn vơi đầy
Nghẹn ngào Khuôn Pén còn đây nhớ Người.
Về đây con cháu rạng cười
Dùng dằng lòng chẳng muốn rời chân đi
Làm nên cách mạng thần kì
Từ Nà Nưa mãi xanh rì sử xanh.
NGUYỄN CHÍ DIỄN
Ánh đèn thợ cạo
Anh có thấy gì không ?
Giữa bao la rừng thẳm
Đèn cạo em sáng lắm
Lung linh giữa ngàn cây
Em nhẹ nhàng đôi tay
Khơi nhanh dòng nhựa trắng
Đèn sáng như tia nắng
Soi em bước thênh thang
Để khi bình minh sang
Sáng lên dòng “vàng trắng”
Giữa âm u rừng vắng
Đèn sáng tựa phố đông
Giữa thăm thẳm mênh mông
Rộn ràng tay em cạo
Mủ hóa thành hạt gạo
Lại hóa thành nhà cao
Tiếng học vần lao xao
Mủ cho em đến lớp
Ánh sáng đèn hôm sớm
Thắp sáng cả tương lai
Đèn sáng tựa ban mai
Yêu sao đèn thợ cạo.
VĂN THỌ
Em đến trường trong mùa chống dịch
Em đến trường trong mùa chống dịch
Sát khuẩn, rửa tay, luôn mang khẩu trang
Học kiến thức phổ thông thuần thục
Còn học thêm y tế cộng đồng.
Em đến trường trong mùa chống dịch
Vi rút hiểm nguy, em tự giác giữ gìn
Giữ cho mình và giữ cho bầu bạn
Sức khỏe muôn nhà là bài học chớ quên.
Em đến trường trong mùa chống dịch
Mãi mê đèn sách miệt mài
Thương cô bác ngoài kia gồng mình, gắng sức
Lo chống dịch thành công, lo cuộc sống lâu dài …
Em đến trường trong mùa chống dịch
Trong nỗi cưu mang hy vọng của muôn người
Gắng chuyên chăm học hành em nhé
Vừa chống dịch, vừa luyện tài … xây mơ ước tương lai
LÊ ANH PHONG
Mưa qua nông trường
Trời mưa giăng lối anh vào
Đường thu rợp lá vẫy chào bước chân
Nhìn nàng áo thắm bâng khuâng
Giọt mưa ngỡ rượu lâng lâng men nồng.
Cao su đất đỏ ai trồng
Cơn mưa ai trút cho lòng ta vương
Đường lô trăm ngã nông trường
Bước trơn, bước trượt, bước nhường giọt mưa
Giọt dài, giọt ngắn , giọt thưa…
Nặng dần một tấm lòng xưa nhớ nàng
Em là cô gái dịu dàng
Đôi tay cần mẫn, nhẹ nhàng, dẻo dai.
Cơn mưa ướt nặng đôi vai
Giọt rơi trên tóc, giọt cài sau lưng
Cơn mưa chợt đến lưng chừng
Chợt đi áo ướt ngại từng bước chân.
Say cơn mưa đổ bao lần
Nông trường bao dặm cũng gần nào xa
Hẹn mùa mai nở đi qua
Cơn mưa chợt đến đôi ta chung đường.
THOA NGUYỄN
Người bảo vệ cao su
Anh người bảo vệ vườn cây
Nắng mưa từng trải, dạn dày gió sương
Lô xa vượt mấy cung đường
Đêm ngày túc trực coi thường hiểm nguy
Thay nhau người ở người đi
Canh phòng mủ tặc mỗi khi mủ nhiều
Bão giông cây đổ, cây xiêu
Vẫn không rời chốt sớm chiều vững tâm
Lắm khi đồ đạc ướt đầm
Chòi siêu, mưa tạt, sét gần lán bay
Mùa khô nắng đổ gắt gay
Cây dần rụng lá gió bay xạc xào
Trời xanh nhìn thấu tầng sao
Cành trơ không lá rọi vào bóng chân
Thương người bảo vệ chuyên cần
Chung tay gắng sức góp phần dựng xây
Có anh mủ tốt, mủ đầy
Bội thu năng xuất, xanh cây cạo bền.
Không cần nêu tuổi biết tên
Đấy là bảo vệ ba miền cao su.
CTV 5 B
Gởi về nơi ấy
Gởi về nơi ấy sẻ san
Gói theo cái nhớ đa mang không lời
Thương nhiều đến thế người ơi!
Mở ra là một khoảng trời đỏ hoa
Em phường phố sắc rêu mùa
Anh dốc núi nông trường và cao su
Xanh trời bồng bỗng tiếng ru
Nối đêm khao khát sang thu đợi chờ
Là em làm cuộc ơ hờ
Để anh thổn thức câu thơ cầu vồng
Đâu bờ bến? Đâu sâu nông?
Niềm tin kí thác xanh dòng gởi trôi
Hỏi còn thương gió mồ côi?
Liệu là chốc lát mây trôi về nguồn?
Tự vấn lòng ánh trăng suông
Đại ngàn bàng bạc cuống cuồng lời yêu.
HUỲNH NGỌC SÁU