Thợ giỏi

  • Sắp đến giờ G rồi, hồi hộp quá Hai Cạo ơi.
  • Giờ gì vậy ông, sắp hoàn thành kế hoạch, cán đích nhiệm vụ năm nay hả?
  • Tui vừa hoàn thành tuần trước, năm nào cũng về sớm, có gì đâu mà hồi hộp, ý nói hội thi thợ giỏi toàn ngành sắp diễn ra kìa.
  • À, năm nào cũng về sớm, công nhân tiêu biểu hả. Ủa vậy sao không thấy tên trong hội thi thợ giỏi vậy ta.
  • Hi hi, coi vậy mà sức khỏe không có, chạy không lại mấy em trai trẻ ông ơi.
  • Vậy hả, ừ thì giỏi nào cũng là giỏi, có giỏi thì mới hoàn thành kế hoạch sớm chứ.

HAI CẠO

Con trăn to

Cậu Hai Rảnh nuôi con trăn, từ khi bắt nó ngoài rừng cao su về chỉ bằng ngón tay thôi, mà giờ đã to cả 100 kg. Những thợ cạo đồng nghiệp ai thấy cũng trầm trồ khen con trăn to nhất quả đất này.

Bỗng đâu tin đồn là ở Sài Gòn có cuộc thi “Trăn to, trăn khỏe”. Chưa biết giải thưởng thế nào nhưng cậu Hai coi bộ thích thú lắm, còn dự tính đem con trăn to đi thi để giật giải nhất.

Bác Tám phu công-tra nghe được, khuyên cậu:

– Bây bỏ ý định thi thố được không Hai?

– Sao vậy bác?

– Bác thấy đi thi tốn kém đủ thứ: Cái khoản xe cộ thì nhà bác có chiếc xe đạp lôi cho bây mượn rồi. Giờ bây phải mua cái lồng sắt to để bỏ con trăn vô cho chắc chắn, chuẩn bị gạo thóc, thức ăn cho người, thức ăn cho con trăn. Tất nhiên mọi vật dụng và con trăn đều ở sau cái rờ – moóc ước chừng nặng vài trăm ký lô (con trăn 100kg rồi). Bây đạp xe lôi cộc cạch kéo rơ – moóc nặng chạy cả đi và về 200 km cũng mất hơn cả tháng e rằng chua chát không dễ xơi đâu nghen.

– Bác từng trải, cho cháu cái nhận xét về con trăn này thế nào?

– Bây hỏi, bác mới nói: Con trăn 100 kg là chưa bằng được cái vẩy con trăn hồi năm nẳm bác thấy. Lúc đó 9 – 10h sáng, bác với đồng nghiệp ngồi chờ trút mủ thì trời đất rung chuyển tối sầm lại. Mọi người run rẩy, sợ sệt… chùm hum dưới gốc cao su. May mà, có ông cai đi tới, bác hỏi mới biết rằng con trăn đang ăn… nên đất trời vần vũ. Ông cai phát cho mỗi người cái kính làm bằng phim đen (phim tráng rọi ảnh của thợ chộp hình ngày xưa). Vậy là, mọi người theo chân ông cai ra ngoài bìa lô đeo kính vô xem con trăn ăn sáng…

– Bác phỏng con trăn đó to bao nhiêu lận?

– Con trăn to bao nhiêu bác cũng chịu. Nhưng bây phải bỏ ý định đi thi thố, ở nhà cạo mủ cho lành, rồi đem con trăn giao lại cho tổ chức bảo vệ động vật hoang dã, họ thả vào rừng cho nó sống trong tự nhiên kẽo bị tuyệt chủng giống nòi. Bây hứa đi, rồi bác mới kể tiếp cho nghe…

– Dạ, cháu hứa với bác!

– Ừ, bây hứa rồi nghen. Con trăn bác thấy, trong dân gian người ta thường hay nói với nhau: “Trăng ăn mặt trời hay trăng nuốt mặt trời” đó bây (hiện tượng nhật thực: mặt trời – mặt trăng – trái đất cùng nằm trên một đường thẳng). Con trăn này phải thuộc dạng khủng mới nuốt chửng được mặt trời to lớn vào bụng. So với con trăn 100 kg chẳng là cái thá gì cả.

Mọi người im lặng theo dõi câu chuyện đến phút chót thì bung xòa tiếng cười giòn tan. Cậu Hai cũng cười theo… vì “ông già tinh quái” cái gì cũng ra thành chuyện cười hóm hỉnh và lôi cuốn người nghe. Sau câu chuyện, cậu Hai đem con trăn giao cho cơ sở bảo tồn động vật, chẳng những đó là lời hứa với bác Tám, mà còn là thành ý của cậu, cùng chung tay với mọi người bảo vệ động vật thiên nhiên trường tồn, bảo vệ sự sống và hệ sinh thái của trái đất này.

NGUYỄN CỦ CẢI