Miền Trung

Đau lòng lũ lụt cảnh miền Trung

Dải đất hàng năm hứng bão bùng

Khắc nghiệt gian nan không gục ngã

Khổ nghèo nguy hiểm chẳng nao nung

Bao đời oằn trĩu thân đòn gánh

Mấy thuở vụt  lên bậc trí hùng

Hào kiệt, nhân tài  sao toả sáng

Kiên cường nhẫn nại nhất miền Trung.

THÀNH NAM

Duyên tình cao su

Hẹn anh ngày hội cùng về

Phú Riềng Đỏ – lời nguyện thề sắc son

Cùng nhau vượt suối, trèo non…

Chung tay, hiệp sức giữ tròn tay dao

Em ra Tây Bắc – vùng cao

Nước bạn hợp tác: Cam, Lào… anh đi

Xa xôi, cách trở ngại chi

Gieo tình – cây, đất… rồi thì bén duyên

Lưỡi dao tách vỏ hạt mềm

Mủ kia từng giọt tình thêm đong đầy

Láng giềng hữu nghị anh xây

Quê mình đổi thịt, từ ngày em ra…

Vụ mùa thất bát đã qua

Cao su xanh tốt nhà nhà ấm êm

Ngày về anh lại gặp em

Những gương ưu tú… “đá mềm cứng chân” (*)

Chín mốt năm, thế tiến quân

Vững đà, sứ mệnh phủ rừng thêm xanh

Nắm tay cùng bước song hành

Toàn ngành thắng lợi, em anh… lại về!

(*) Công nhân cao su ưu tú

CẢI VĂN

 Thư mùa lũ

Viết cho em lá thư mùa lũ

Anh ở trong này, mùa nước lớn đang lên

Ngóng ngoài đó, phủ phàng bão tố

Da diết quê hương

Giông gió suốt ba miền.

Lại nhà sập, thóc trôi, lại bới đùm sơ tán

Mẹ khóc con, vợ ra bãi trông chồng

Trời làm dữ, người oằn lưng chống chọi

Bao cảnh huống vật vờ

Trôi nổi

Tang thương…

Ráng sức dẻo dai mà chèo chống ơi em

Đứng trước biển là đứng nơi đầu sóng

Bão tố bủa vây, thình lình biển động

Động biển, động trời …

Lòng người động lòng đau!

Trời quê mình nắng nỏ, mưa mau

Đất quê mình lắm bão giông, lũ lụt

Người quê mình bền lòng gan góc

Trằn qua tai ương

Thêm thắm đượm tình người.

Thư viết cho em mùa bão lũ…

Mấy ngậm ngùi

Đem tính cách người miền Trung gân guốc, mặn mòi

Mà vượt lên thiên tai, gian khó

Em ơi!

LÊ ANH PHONG