Tháng mười một về, đem theo tiết trời se lạnh, rất thích hợp cho rừng cao su tăng sản lượng mủ kéo dài đến hết năm. Ta cạo mủ dăm sau thì sản lượng mủ sẽ cho nhiều hơn dăm cạo trước đó, và hiển nhiên thu hoạch mủ nhiều đã cho ta động lực tinh thần, hăng say với công việc của từng đường dao, nét cạo của mình.
Tháng mười một là tháng của những cơn say giấc nồng trong chăn ấm gối êm, nhưng ta đã phải thức giấc vào rừng cao su làm việc. Ta làm bạn với cây đèn pin đội trên đầu lấy ánh sáng để khơi dao cắt vỏ cây cho dòng nhựa chảy. Đèn pin cùng theo bước chân ta soi đường, soi cây cao su lúc gần lúc xa ẩn hiện huyền ảo, cũng có khi ánh đèn lấp lánh như những “sao đêm” giữa điệp trùng cây nối cây…
Đêm khuya thanh vắng, màn sương giăng lạnh buốt, hơi lạnh phả vào mặt… nhưng chẳng làm cho ý chí ta chùn xuống hay xao lãng công việc. Ta bỏ lại phía sau những thị phi, toan tính thiệt hơn, để rồi, ta đồng hành chọn công việc rừng cây, cùng bản hoà tấu âm thanh của những loài côn trùng nỉ non về đêm. Ta khởi động tay dao khua xoèn xoẹt đánh thức mọi vật, đánh thức rừng cây ngày mới đem dòng nhựa xây đời.
Tháng mười một – tháng của gió thu man mác gợi vào lòng ta bao đắm say. Ta nhớ con đường lô ngày cũ, có nước mưa đọng thành những rãnh nước dài theo vệt bánh xe. Và Thảo, một cô bạn đồng nghiệp mỗi lần chở mủ ngang qua là thỏ thẻ: “Anh Nguyên ơi! Anh giúp em nhé…”. Vậy là, ta chở mủ giúp nàng băng qua đoạn đường sình lầy gian khó. Cũng có lúc nàng té ngã trong vũng bùn lấm lem áo quần. Ta đỡ nàng đứng dậy, chỉ là vô tình thôi, mà khiến ta ngại ngùng rụt tay theo trực giác. Nhưng nàng đã nắm tay ta và níu thật chặt, khiến ta vỡ òa vui sướng trong lòng…
Tháng mười một – ta bắt đầu cho mùa yêu từ cái nắm tay mà nên mối tình đầu dệt bao mộng ước. Ta cùng nàng đi bên nhau rong ruổi trong cuộc mưu sinh vào mùa cạo đêm, cùng tăng năng suất lao động cạo đúp 2 phần cạo/ngày. Nàng giỏi về tay nghề cạo khéo, còn ta thì siêng năng xốc vác. Mọi người chấm nàng cạo điểm ưu, còn ta thì điểm cộng của phong trào thi đua sản xuất giỏi. Ta và nàng đã cùng đi qua mùa cạo đêm như thế trên những cánh rừng, nơi chúng xếp hàng đứng đợi chờ người thợ cạo khơi dòng.
Tháng mười một, mùa của ngọt ngào từ mùi của chồi lá bung biêng, mùi của nước mưa quyện với bùn đất ngai ngái, mùi của hạt mủ đêm tích tụ trong thân giọt ra tươi mới nguyên vị đượm nồng, mùi của mủ cốm sấy nồng nồng hăng hắc vượt không gian phả ra từ nhà máy, song, có lúc ta lại thẫn thờ nhìn hạt nắng vàng long lanh dịu dàng như cô gái đẹp. Cả sự bình yên của những cơn mưa chầm chậm, yên ả đủ tắm mát đất trời cây cối tốt tươi. Và cơn mưa đủ làm ướt chiếc áo xanh bảo hộ, ta càng thêm đong đầy nỗi nhớ về những ngày đã qua.
Chiều nay ngọn heo may tràn về qua lối cũ, ta nghe rừng cây thì thầm trò chuyện bên tai. Lòng ta bâng khuâng với từng cánh lá vàng khẽ khàng chao liệng, từng chòm mây trắng mây hồng… bềnh bồng giữa bầu trời xanh trong. Ta tìm lại trong ngăn ký ức cũ, mà càng thương về mối tình thơ ngây trong trẻo của người thợ cạo cùng lời hò hẹn công việc qua mỗi ngày.
Nhớ lắm ly cà phê mang theo trong bình giữ nhiệt đi cạo giữa khuya. Ta nhấm nháp từng ngụm cà phê nóng… và lắng tai nghe hạt mủ rơi đều tí tách… giọt đều đặn vào chén hứng mủ. Mùi vị cà phê đắng, mùi của đất trời cỏ cây, mùi đượm nồng của hạt mủ tươi mới hòa quyện thành hương vị đậm đà mà chỉ có ta – đời người làm thợ cạo mới cảm nhận được sự ấm áp, thơm ngon của ly cà phê… sực nức hương rừng. Tháng mười một về rồi, niềm vui của mùa cạo đêm, mùa thu hoạch mủ bội thu và… mùa yêu của mối tình đầu ngọt ngào, đắm say vẫn luôn đọng lại trong ta suốt bao năm tháng…