Ấm áp

  • Các anh em đồng nghiệp không may thuộc diện F1 hay trong khu phong tỏa không đi cạo được thì sao ta, không cạo sao có tiền?
  • Tội nghiệp ông bạn tui, không cập nhật thông tin gì hết. Công ty, Công đoàn các cấp đều có chế độ hỗ trợ đó. Không những thế Công đoàn cơ sở còn tiếp tế nhu yếu phẩm cho công nhân mình rầm rập kìa.
  • Hay quá hả. Vậy là công nhân mình yên tâm rồi.
  • Bởi vậy mới nói, làm việc cho ngành thì không lo gì cả, được quan tâm trong mọi hoàn cảnh. Thiệt là ấm áp quá đi.

HAI CẠO

Nhìn xa trông rộng

Ngày giãn cách, các anh kể chuyện xếp hàng vào siêu thị “săn” rau xanh. Một anh khoe:

  • Vợ mình “siêu” thật, trong lúc khan hiếm rau xanh mà vợ vẫn mua được một ít để dành ăn cả tuần.
  • Chẳng bù vợ mình xếp hàng cả sáng chẳng mua được bó rau nào. Đưa về toàn ớt, sả và chanh.
  • Ồ, thế mà hay đấy ông ạ, giờ mấy thứ đó đang rất “hot”, hàng quý hiếm đấy.
  • Thế a, hóa ra vợ ta có… tầm nhìn xa trông rộng thật.

MỦ TẠP

Đổ rác

Ngày cả khu phố bị phong tỏa vì Covid -19, trong phòng trọ hai chị em nói chuyện:

  • Em đang làm gì đó?
  • Em đi ra đi vào và xếp ra xếp vô mấy gói mì vào thùng chị ạ.
  • Thế em thấy vui không?
  • Nghe tiếng sột soạt là vui rồi.
  • Sao em không tập thể dục rèn luyện sức khỏe chống dịch bệnh?
  • Có chứ. Em quét qua, quét lại, quét tới quét lui để tìm rác trong nhà đây.
  • Trời ạ, tìm rác làm gì?
  • À, để được đi …ra đường đổ rác đó.

NGUYỄN THÚY

Tự nhiên …chảnh!

Đi chợ mùa con Vy nó hành xác. Ghé vào cái cửa hàng quen ở chợ tự phát, đang he hé cửa bán lén, mình hỏi:

  • Chị ơi bán cho em ký dưa leo.

Không nói gì, chị ta phắn thẳng vào trong lấy hàng ra nói:

– 60 k

– Sao mắc vậy chị?

– Ừa, không mua thì thôi

– Dạ mua.

Vừa bước ra khỏi cửa nghe đâu rì rầm:

– Mua có ký dưa leo chê đắt.

Ngậm bồ hòn vừa đi vừa nghĩ: Bà chị chảnh quá! Lại tiếp tục ghé vào chỗ bán đậu hũ, cũng là mối quen hỏi:

– Bán em 20 nghìn đậu hũ chiên được hông anh? Anh chủ mặt ngầu, không nói gì vào trong đưa ra 3 miếng đậu bèo nhèo:

– Nè cu.

– Sao có 3 miếng vậy sư huynh?

– Chứ nhiêu mày?

– Mọi lần em mua 20 nghìn 5 miếng mà!

– Giờ mua không?

– Dạ mua.

Đi về mà tức anh ách, thầm nghĩ: Sao ông này giờ chảnh chọe vậy ta?

Chưa hết, về nhà mẹ nói gọi giúp bao gạo về ăn phòng dịch. Mình tức tốc bốc máy gọi:

– Dạ, cô Tư ạ, chở giúp con bao gạo nha.

– Hổng có chở được mày ơi!

– Sao vậy ạ?

– Mua thì ra lấy.

– Dạ, con ra.

….

Trời ạ, sao mấy người bán hàng toàn quen biết ngày xưa giờ lại vậy? Người này chảnh, người khác chọe, mà bà bán gạo còn chảnh hơn mức chảnh là sao!? Thôi nhịn, giờ đang dịch bệnh mà! Có nhiều kẻ “tát nước theo mưa”, cứ cho họ chảnh xíu. Hết dịch là “bái bai”, chứ giờ không mua là đói á!

PHONG VŨ