Tất cả đều là bàn tay vàng

  • Sắp đến ngày hội Bàn tay vàng rồi kìa Tư Mủ, không biết đội tuyển công ty mình tập luyện đến đâu rồi.
  • Đến hẹn các bàn tay vàng chúng ta lại có dịp gặp nhau rồi. Tay bắt mặt mừng.
  • Đâu phải toàn người cũ thôi đâu ông, có những “tay cạo vàng” mới toanh xuất hiện nữa mà.
  • Vậy là tân binh “chiến” với cựu binh hả, năm nay ai thắng đây.
  • Ai thắng không quan trọng ông à, đã được chọn đến hội thi cấp ngành đây là vinh dự lắm rồi, là kết quả của năm tháng mài giũa tay nghề của anh em ở cơ sở. Thi chỉ để phân thứ hạng thôi, còn tất cả thí sinh theo tôi đều là bàn tay vàng.

HAI CẠO

Về đích

Tăng tốc bứt phá bạn ơi

Sản lượng mủ vượt khắp nơi rộn ràng

Nông trường, tổ, đội sẵn sàng

Thi đua nước rút bảng vàng gọi tên.

Niềm vui giá mủ đang lên

Quà trao động lực sức bền dẻo dai

Một người làm việc bằng hai

“Cán đích” về sớm lên đài vinh danh…

NHỰA TRẮNG

Dễ đau tim

Trong giờ giải lao chờ trút mủ, công nhân A đố công nhân B:

  • Tui đố ông: Đàn ông và đàn bà, ai sống thọ hơn?
  •  Đàn bà sống thọ hơn. Công nhân B trả lời.
  •  Vì sao?
  •  Vì đàn bà hay đi shopping. Công nhân B giải thích.
  • Shopping thì có liên quan gì đến tuổi thọ. Công nhân A thắc mắc.
  •  Ồi, có liên quan chứ ông bạn. Này nhé, người đi shopping thì không hề hấn gì, nhưng người trả tiền thì rất dễ… đau tim ông bạn ạ. Công nhân B nhanh nhẹ trả lời.

MỦ DÂY

Động lực

Cuối năm cả nhà quây quần bên mâm cơm. Mẹ nói:

  • Bố mẹ rất phấn khởi khi con đạt kết quả cao trong học tập.

Bố ôn tồn hỏi:

  •  Con có thể cho bố mẹ biết động lực từ đâu?

Con trai nhanh nhảu trả lời:

  •  Chính danh hiệu Bàn tay vàng của bố là động lực giúp con bứt phá trong học tập để ghi tên vào bảng vàng của trường đó ạ!

LY LY

May mắn hơn…

 Bà vợ cũng đứng trước gương ngắm nghía rồi bật tiếng thở dài:

– Trời ạ, tôi đã già và xấu xí đến mức này sao?

Thấy chồng không mảy may chú ý, bà vợ tiếp tục than:

– Phụ nữ đúng là số khổ mà. Có chồng con nay nhan sắc tàn tạ, giờ thảm đến mức soi gương cũng không dám nữa.

Ông chồng ngồi xem ti vi gần đó lên tiếng:

– Bà còn may mắn hơn tôi, than thở gì chứ?

Bà vợ bực mình:

– Đàn ông các ông thì có phải lo lắng gì đâu mà xuống sắc, lại còn bảo tôi may hơn.

Ông chồng bèn tắt ti vi rồi thở dài:

– Bà tự ngắm mình trước gương có mấy phút thôi đã đau khổ vậy rồi. Còn tôi phải ngắm suốt từ ngày này sang tháng nọ có được than vãn tiếng nào đâu.

– !?!

M.T (ST)