Quyết tâm

– Thấm thoắt mà sắp hết quý III, bước vào quý IV, chuẩn bị chạy nước rút rồi đó Tư Mủ.

– Ôi giời. Tui là tui chạy ngay từ đầu năm rồi ông ơi. Nhận định năm nay tiếp tục khó khăn nên ngay từ đầu tui không cần khởi động, đề pa rồi tăng tốc luôn rồi.

– Ngon ta, vậy năm nay Tư Mủ chắc cán đích với mốc vượt sản lượng cao chót vót, được thưởng mấy chục “củ”.

– Hy vọng thế.

– Thôi tui cũng ráng quyết tâm chạy theo ông, ráng lập thành tích chào mừng thành công của Đại hội Công đoàn ngành mới được.

HAI CẠO

Vụ ấn chuyến bay giải cứu

“Giải cứu” sao mà lắm những điều

Tham lam giữa dịch hốt cho nhiều

Trời tung mẻ lưới không thằng sót

Đất nổi cơn hờn có đứa tiêu?

Quản lý điều hành đừng thả lỏng

Công quyền lãnh đạo chớ quan liêu

Hoan hô pháp luật không khoan nhượng

Một trận tan tành thật quá siêu.

ĐỖ VĂN TÂN

Ít và nhiều…

Ở đơn vị nọ, tại một điểm đổ mủ lên tẹc, người ta thấy những điều nghịch lý mà nó tồn tại đã lâu. Đó là người đứng tuổi sồn sồn thì làm phần việc khuân, khiêng… những thùng mủ to nặng nhọc. Trong khi các cậu thanh niên khỏe mạnh lại xớ rớ chọn làm việc nhẹ hoặc làm ít hơn.

Bác Tám phu công- tra thấy sự việc khó coi mà nhập tâm nhớ chuyện xưa kể ra:

– Hồi đó, ông Ba Kèo Nèo đồng nghiệp của bác, tay nghề cạo mủ phải nói thuộc hàng đẳng cấp “siêu sao”: cạo nhanh, miệng cạo đẹp, mủ nhiều… Có điều, ông có cái tính so đo, tị nạnh với đồng nghiệp mà đánh mất đi cơ hội sự nghiệp của ông đó bây.

– Ông Ba so đo việc gì vậy bác?

– Ôi thôi, đủ thứ chuyện để nói: Từ đổ mủ, khuân vác vật tư, chăm sóc vườn cây… xử lý phun thuốc trị nấm bệnh – lúc đó làm tập thể chứ không giao khoán như bây giờ. Ông làm giỏi, nên làm nhiều hơn đồng nghiệp. Chuyện của ông, nếu ông không nói ra mọi người sẽ rất tôn trọng. Đằng này, ông chê bai người này người kia làm ít, làm dở hơi này nọ.

– Ông Ba không nói thì tốt hơn, mà nói ra cũng đâu có gì sai?

– Đúng là, ông nói cũng chẳng sai, nhưng kiểu cách tự cao tự đại đó khiến mọi người không xem ông là thần tượng trong mắt họ thôi. Dần dà, sau này đồng nghiệp không để cho ông làm phần nhiều việc hơn mọi người nữa, mà giành cho ông phần ít hơn trong một lần…

– Cái gì ít hơn vậy bác?

– Chuyện là đồn điền cao su bác làm, ông Cai Tòng đi sang Pháp định cư (theo diện đoàn tụ gia đình). Ông chủ đồn điền có đề cử người giỏi để bầu chọn là ông Ba và ông Tư Lục lên thay thế ông Cai. Ông Ba có tay nghề kinh nghiệm nhỉnh hơn ông Tư Lục. Nhưng khi bỏ phiếu chọn 1 trong 2 người, thì ông Tư Lục được nhiều phiếu bầu tín nhiệm lên làm cai, còn ông Ba có phiếu bầu ít hơn mà bị đánh trượt.

– Ông Ba, tiếc thật…

Qua câu chuyện ai nấy cũng tự soi lại mình. Đặc biệt, mấy cậu thanh niên trẻ khỏe có vẻ thấm thía… nên nhảy vô giành lấy trách nhiệm đổ mủ. Mấy người sồn sồn thì lui ra vòng ngoài xớt mủ, làm vệ sinh rửa thùng chứa mủ… trông thật nhộn nhịp. Cũng từ đó trở về sau này, những công việc trên lô, mọi người tự khắc biết ứng xử với nhau: người trẻ thì làm việc nặng, người đứng tuổi làm việc nhẹ hơn, cùng nhau sẻ san hài hòa… công việc, xen lẫn là tiếng cười vui tươi rôm rả thắm thiết nghĩa tình.

NGUYỄN CỦ CẢI