Những chiếc lá vô tình

CSVN – Chiếc lá vàng ủ rũ buồn thiu, tự trách mình: Ôi giá như!
Ảnh: Dzũng Nguyễn
Ảnh: Dzũng Nguyễn

Trời cuối thu từng cơn gió nhẹ nhàng dưới những tán lá cao su, những người công nhân đang miệt mài trút từng tô mủ sóng sánh, giọt mồ hôi lăn chảy, bỗng tiếng còi xe vang lên thúc giục đến giờ đổ mủ, cũng có người nhanh người chậm và cũng theo từng phần cây mủ nhiều hoặc ít.

Thấu hiểu nỗi lòng cô công nhân nhỏ bé, hơi chậm chạp mà lô lại ở xa. Khi nghe tiếng còi xe gọi, thì cô lật đật quýnh quáng với đôi thùng mủ, lá vàng thấy vậy thương lắm. Nó chỉ muốn trước khi rụng xuống làm một việc nhỏ bé để giúp cô công nhân kia đỡ mệt. Lá vàng gọi chị gió: Chị hãy giúp tôi nổi một chút gió lên, tôi sẽ quạt để hơi mát giúp cô bé kia đỡ mệt hơn nhé! Thế là gió bắt đầu thổi vù vù, chiếc lá có gió phe phẩy như chiếc quạt đều đều, bỗng lá vàng chao đảo, không làm chủ được mình và rơi xuống đáy thùng. Cô công nhân không để ý lật đật bịt thùng mủ lại, chạy hấp tấp theo từng tiếng còi xe giục giã.

Hôm ấy, nhân viên kỹ thuật ra lô kiểm tra sản phẩm với yêu cầu: Mủ sạch không lẫn tạp chất. Khi đổ thùng mủ lên bồn, chiếc lá vàng ấy lóng ngóng chui ra theo dòng
mủ, màu vàng của nó đã đập vào mắt người kiểm tra, và thế là những câu hỏi vặn vẹo hết sức ngặt nghèo. Cô công nhân mặt đỏ bừng vì cháy nắng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt, cô trình bày những lý do khách quan, một hồi phân bua… Cuối cùng cái tình cũng thắng cái lý, sự vô tình không đáng bị kết tội.

Lá vàng sau khi thoát thân nó cảm thấy áy náy, thương người công nhân nhưng nó cũng thấy nhẹ lòng hơn vì sự việc kết thúc có hậu. Nó cất tiếng nhỏ nhẹ trong gió thoảng: “Giá như cuộc đời này mỗi con người, mỗi sự việc đều chứa đựng cái tình thì xã hội sẽ tốt đẹp biết bao”.

Trong phút chốc, chiếc lá vội vàng ùa theo cơn gió bay mất, bỏ lại một thoáng vô tình!

Đỗ Thị Nguyên