Mùa lá rụng

Ảnh: Trần Hữu Cường
Ảnh: Trần Hữu Cường

Xuân về lá rụng mênh mang
Ngỡ thu gọi gió gởi sang lá vàng
Đường lô giọt nắng ngỡ ngàng
Thênh thang lá rụng tựa ngàn bướm bay
Ung dung ta nắm chặt tay
Ngắm trời đổ lá đổi thay áo rừng
Chim ca rộn rã tưng bừng
Đàn bò gặm cỏ nghiêng sừng dung dăng
Bê vàng đạp lá tung tăng
Ô kìa, cò trắng lăng xăng tìm mồi
Hiu hiu gió hát bên đồi
Cây yên giấc ngủ, bồi hồi lá rơi
Mây trời lặng lẽ trốn chơi
Để cho giọt nắng lả lơi chiều tàn
Cao su lá trải thảm vàng
Chờ ngày nảy lộc dân làng đoàn viên
Khung trời thơ mộng bình yên
Bâng khuâng mùa lá, thiên nhiên hữu tình
Đẹp sao bức họa quê mình
Ai về mùa lá, muôn nghìn vấn vương
Thoa Nguyên

Mùa thu có gì kì diệu

“Không gian như có dây tơ
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu..”
(Xuân Diệu)
Trời đất thật là khó hiểu
Hẳn là có ý thâm sâu
Làm ra mùa thu kỳ diệu
Thuở thiêng liêng mối tình đầu
Hãy còn đó điều bí ẩn
Mùa thu là gì hở em?
Có lẽ chẳng bao giờ biết
Nên mùa thu chẳng cho quên
Bầu trời cao xanh thăm thẳm
Gió lạ lùng như tìm ai
Nắng vàng trải dài vô tận
Nối vào sợi tóc bên vai
Ở trường vắng em cây dỗi
Cứ buồn rồi héo vàng đi
Như anh những ngày bận vội
Nhớ em với nỗi niềm gì?
Nên chỉ xin em ở lại
Đừng làm cơn mưa bóng mây
Chạy qua lòng nhau không ướt
Để mình lơ đãng xòe tay.
Phùng Như Thân

Anh nguyện làm lá mục để em vươn

Học từ anh để xuyên thủng bầu trời
Rẽ mây tìm về vầng trăng khuyết
Học từ em qua giọt nước mắt
Mình đã gieo thấm đẫm nỗi đau đời.
Học nỗi buồn
Ta lơ đãng đánh rơi
Cứ ngỡ tạo niềm vui
Nào ngờ rụi thiêu mạch nguồn cháy khát.
Bông hoa lay nghiêng rồi gãy gục
Ngọn gió lả lơi
Thổi buốt những lời tình?
Học viên đá bên đường cứ thế cô đơn
Ngậm ngùi ngựa xe
Đi qua cả ngàn ngày mà chưa hề được biết.
Giữa đại ngàn xanh
Có vài cành cây chết
Chiếc lá em – anh
Sao cứ thở màu buồn?
Anh nguyện làm lá mục để em vươn
Làm hòn đá bên đường
Nhìn dòng ngựa xe mà hạnh phúc.
Bầu trời biếc như chưa bao giờ được biếc
Chiếc lá xanh, xanh mãi đến vô cùng…

Lê Văn Hiếu

Tháng năm mềm như ngọn cỏ giêng hai

Dưới sân ga
Con tàu đang chuyển bánh
Vồi vội những bàn tay lưu luyến
Bóng em về sau cửa chớp chiều hôm
Ở bên này mùa Xuân
Anh vẫn đợi những chuyến tàu đầy nắng
Mùa Xuân đến cùng ta như ước hẹn
Như tháng năm mềm ngọn cỏ giêng hai.
Tiếng đàn bầu ngọt nương sắn lùi
Lại vút lên ánh trăng ngời cửa chớp
Tiếng suối chảy mênh mang rừng khộp
Hòa tiếng đàn em lớp học mờ sương
Đi trong chiều thao thức những mầm măng
Có phải em về từ nông trường đỏ nắng
Hay từ làn mây trắng
Mà con đường anh vạn dặm vẫn thấy gần
Mà cuộc đời vẫn đẹp tựa niềm tin…

Nguyễn Trọng Đồng