Chuyến Tàu Thời Gian

CSVN – Tuổi thơ đi qua như con tàu lao đi vun vút, một chuyến tàu thời gian không có vé hồi. Nó bỏ lại phía sau cả một trời kỉ niệm đẹp đẽ, đầy ắp những niềm vui nỗi buồn về một khoảng rừng cao su xanh biêng biếc.

Ảnh: Vũ Phong

Nhớ về một thời xa xăm, thuở tôi sinh ra và lớn lên gắn bó với mảnh rừng làng. Đường vào làng tôi không phải là những cánh đồng với những cánh cò bay lả dập dìu, cũng không phải là dòng sông với những con đò xuôi ngược, mà là một cánh rừng cao su mênh mông, trùng điệp trên vùng đất đỏ bazan nắng bụi mưa bùn, lúc trơn như thoa mỡ, lúc dày đặc bụi mù. Hai bên đường rợp mát bóng cao su, lô này nối tiếp lô kia trải dài xa hun hút. Hàng nối hàng, cây nối cây đều đặn thẳng tắp như một mê cung không lối thoát. Quanh năm với muôn nghìn cây lá cùng hòa tấu bản nhạc rừng dạt dào muôn thuở.

Tua đi tua lại nhiều lần những “đoạn phim” dài trong trí nhớ mà cảm xúc vẫn trào dâng. Có những điều thật nhỏ, có những hình ảnh thật giản dị nhưng đã lưu lại trong tâm hồn ta mãi mãi: tiếng thùng khua loảng xoảng trong đêm, miếng mủ đông tròn vành như chiếc bánh bèo mẹ đổ, chiếc lá rơi uyển chuyển, điệu đàng, làn khói ngoằn ngoèo tỏa lên từ chái bếp, tiếng con quạ kêu rờn rợn hay tiếng bìm bìm kêu buổi hoàng hôn nghe khắc khoải nỗi niềm. Tất cả vẫn còn vẹn nguyên trong kí ức.

Gió cuối thu mơn man dìu dịu, vòm lá khẽ đong đưa thì thầm làm sống lại cả một quảng đời thơ ấu, nỗi nhớ tràn về lai láng. Nhớ cái bầu trời xanh ngút ngàn mát rượi như những chiếc dù khổng lồ đưa chúng tôi đến trường bằng những cung đường lộng gió, muôn điệu rì rào. Đây chính là khu vườn cổ tích mà ông bà, cha mẹ đã khổ công gầy dựng để nuôi nấng chúng tôi bằng dòng nhựa trắng ngần, tinh khiết. Nhớ những mùa hạt trôi qua, có ngày ham vui theo chúng bạn, bế theo cả đứa em nhỏ mới tập tễnh biết đi vào rừng lượm hạt, khi phát hiện em bị muỗi đốt chi chích đầy người, rồi thập thò trở về nhà đón một trận đòn no nức nở, giờ nhớ lại lòng bùi ngùi hạnh phúc. Khu rừng ấy cũng là nơi chúng tôi mở những cuộc “hành quân” với những tháng ngày hừng hực khí thế. Làm sao quên được cái tiếng rơi lộp bộp, những bước chân chạy huỳnh huỵch, những tiếng cười nổ vang như pháo Tết. Thương làm sao những gương mặt lem luốc mồ hôi, cái miệng cười rạng rỡ, những đôi mắt sáng ngời, những vành môi cong cong và những viên kẹo ngọt ngào mùa hạt. Cứ như thế, chúng tôi lũ lượt hối hả, xông pha, lặn lộn với niềm vui chất ngất, tràn trề. Ôi cái vị ngọt tuổi thơ còn đọng lại đến tận bây giờ mãi mãi không tan.

Chuyến tàu thời gian, một chuyến tàu tốc hành xuyên suốt, không có bến đỗ, sân ga. Nó lao nhanh vun vút, vội vàng bỏ lại tất cả ở phía sau để trở thành quá khứ. Nhưng nó không thể xóa mờ được những thước phim đẹp đẽ mà nó đã tạo ra. Đó là kí ức của một thời trẻ dại, cái tuổi thần tiên bên mảnh rừng làng yêu dấu. Nó cũng không làm cho tâm hồn ta cằn cỏi già nua, không làm cho ta quên đi cội nguồn, nơi chắp cánh cho ta bay đến bến bờ hạnh phúc.

THOA NGUYỄN