Yêu thương “em” ta gửi vào trong đất
Gửi chút ngọt ngào, hết dạ vấn vương
Ta quen nhau từ tuổi đôi mươi…
Anh khi ấy, một chàng trai trẻ tuổi
Quanh năm lam lũ, vun đắp tình yêu…
Từ đấy đến nay, ta và “em” gắn bó bên nhau
Nhìn “em” phát triển, ta vui mừng khôn xiết.
Bao tâm tư tình cảm ta dành trọn vẹn,
Cho “em” hết thanh xuân và lòng nhiệt huyết tuổi trẻ…
Ta và “em” gắn kết bền chặt, thắm thiết bên nhau
Ta yêu nhau dài lâu, đến mai và sau nữa…
Mãi bên nhau gắn kết đậm sâu
Từ nơi xa xôi anh chạy đến bên “em”
Để ta quen nhau, để ta nhung nhớ…
Trông mong từng ngày “em” lớn nhanh thật mau
Ôi bao kỉ niệm trong ta chợt về
Những đêm dài, ngồi bên bếp lửa hồng thức trắng…
Những lúc buồn chẳng biết tỏ bày cùng ai
Đến bên “em” ta cùng nhau tâm sự
Dưới bóng cao su gió mát nhè nhẹ
Lòng ta bỗng trở nên nhẹ nhõm
Bao muộn phiền cứ thế trôi đi…
Mỗi lần trái gió trở trời
là những lần ta bâng khuâng trắc trở
Da “em” trầy, tróc vỏ mà ta đau xót
Tự trách mình sao không chăm sóc tốt được cho “em”
Chỉ mong sao dòng nhựa trắng trong “em” dâng trào
Cho cuộc sống thêm tươi màu sắc thắm
Góp sức cho đời từng giọt yêu thương.
HUỲNH HOÀNG VĂN
(Cao su Tân Biên – Kampong Thom)
Cứu mủ
Vất vả cạo sớm từ khuya
Mồ hôi ướt đẫm đầm đìa áo xanh
Sáng ra mây đã vòng quanh
Bầu trời u ám, mưa nhanh kéo về
Nước vào tô mủ tràn trề
Chảy tràn trắng xóa dầm dề gốc cây
Anh công nhân vội nhanh tay
Cứu từng tô mủ vơi đầy nước mưa
Trên trời nước đổ lưu thưa
Đôi chân anh chạy vẫn chưa kịp trời
Khổ công nhân lắm mưa ơi
Giọt mưa ướt áo đầy vơi nỗi buồn
Cớ sao trời đổ mưa tuôn
Bao nhiêu công sức giờ còn lại chi
Nước vào cuốn mủ trôi đi
Chén cơm, cuộc sống còn gì nữa đây
Mong trời nhè nhẹ làm mây
Mưa sau thu hoạch cho cây lá mừng
Mủ về tăng, lại tưng bừng
Vui dòng nhựa trắng giữa rừng cao su.
VĂN THỌ
Tuổi thơ ơi
Tôi quay về với kỷ niệm tuổi thơ
Nơi tuổi trẻ đã một thời hoang hoải
Chăn trâu, thả diều, triền đê thoai thoải
Cùng bạn vui đùa ôi! nhớ làm sao.
Tôi quay về và nghe hát ca dao
Nơi thuở nhỏ mưa rào cùng nhau nghịch
Tuổi thơ đó dầm mưa đùa vui thích
Hồn nhiên vang tiếng khúc khích ngoan hiền.
Ôi tuổi thơ, những gương mặt thần tiên
Luôn sáng rực dù cuộc đời khốn khó
Cơm độn sắn mà bữa không bữa có
Chỉ khuya về bụng mới réo từng cơn.
Lại có những ngày cả lũ mừng rơn
Bắt được rô đồng rủ nhau cùng nướng
Mồm miệng nhoẻn đen khói rơm còn vướng
Vẫn cứ hồn nhiên đùa chọc là râu.
Và cũng nhớ hoài những lúc chăn trâu
Mải chơi đánh giặc để vào ăn lúa
Cũng bởi ham mê được tôn làm chúa
Chiều đến về nhà roi vụt quằn mông.
Năm, sáu tuổi rồi mà vẫn lông nhông
Cùng với trẻ làng tắm sông té nước
Năm tháng dù trôi nhưng sao quên được
Nỗi nhớ hằng đêm xuôi ngược trong lòng.
Cứ nghĩ rằng đã cũ kỹ rêu phong
Nhưng nhắc đến vẫn thầm mong trở lại.
TRẦN KHẮC MỊCH