Mưa thu

CSVN – Tôi quên mất, không biết mình đã chia tay mùa hạ tự lúc nào. Mà sáng nay, chợt nhận ra ngọn gió heo may lướt mình qua từng phiến lá, qua làn sương mỏng mảnh giăng giăng trên ngọn cỏ, cành cây.muathu

Rồi những giọt mưa thu thức gọi trong tôi lúc lãng đãng, lúc mơ hồ, lúc da diết rất khó gọi tên. Lạ nhỉ, mưa thu không như mưa bụi tháng giêng hay mưa rào tháng sáu. Và càng khác xa mưa đông tê buốt lê thê. Mưa thu có nét riêng chừng như lặng lẽ mà khơi gợi bao nỗi niềm. Mưa thu chợt đến, chợt đi chưa kịp cho ta nhận dạng.

Chỉ nghe hồn mình lâng lâng. Nhiều khi như chẳng thấy mưa đâu… chỉ thấy những giọt nước trong suốt như pha lê buông mình qua vòm lá, rơi xuống rồi tan loãng vào lòng đất tạo ra nhựa sống cho cỏ cây hoa lá. Mưa thu không ào ạt như mưa rào, không lất phất như mưa xuân rả rích. Tiếng mưa nửa như hiện hữu, nửa chừng xa xăm. Rồi vọng tìm trong cõi hư- thực- tỉnhmơ, lay gọi hồn người bao giai điệu buồn hay vui tùy theo tâm trạng lúc ngắm mưa rơi.

Ai chẳng ngẩn ngơ khi được thả hồn theo giọt mưa thu e ấp thẹn thùng để lòng mình cứ dặt dìu cùng ai bước nhỏ chiều quê. Ai chẳng bâng khuâng, hoài niệm khi nghe giọt mưa thu gõ nhịp cho tình yêu đôi lứa xích lại gần nhau, cho tình duyên càng thêm da diết. Mưa thu bất chợt. Không hẹn trước, có thể mưa bất kỳ lúc nào trong ngày, trong đêm.

Tiếng mưa ban ngày dóng diết hân hoan, mang theo hương vị ngọt ngào cho lòng xuyến xao lãng mạn. Cho dòng thơ, điệu hát thăng hoa. Mưa vẫn rơi mà đàn chim vẫn vỗ cánh gọi bầy, vẫn líu lo chuyền cành tình tự. Và huyền hồ hơn trong mưa hay sau mưa tiếng cuốc kêu lúc khắc khoải gọi tình, lúc hân hoan trải dài dài da diết, lúc thâm trầm ri rỉ cô đơn… Mùa thu. Sự dịch chuyển của đất trời tạo vật như nhẹ nhàng yểu điệu. Nhìn chiếc lá rơi ta đã nhận ra nét riêng của mùa thu “ Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng” (Trần Đăng Khoa) và mưa thu cũng vậy.

Trong đêm tiếng mưa cũng mỏng ngỡ là hơi thu. Đêm. Mưa thu gõ nhịp. Nhịp mưa trong veo cho ai chạnh lòng thao thức. Giọt mưa tí tách ngoài hiên như tiếng tơ lòng nối lòng mình qua miền xưa đang trở giấc. Thế rồi, gió thu, mưa thu, hơi thu, đêm thu… gọi mùa đã về đủ trong thu. Và giai điệu “Giọt mưa thu” của cố nhạc sĩ tài hoa Đặng Thế Phong cứ vẳng vọng quanh ta cho hồn khắc khoải cô đơn.

Vâng. Đời người ai chẳng có phút giây cô đơn. Cô đơn có giá trị riêng của nó. Cô đơn cho ta hiểu mình, hiểu người mà ngẫm suy nhân tình thế thái. Rồi tự vỗ về bằng khúc tự ru cho trái tim bớt đi sầu khổ, bớt nỗi hanh hao. Thì giọt mưa thu tạo ra cung bậc vỗ về cho lòng thanh thản an nhiên. Mưa thu đã dứt. Trăng thu sáng quá, trời thu xanh quá…Và tiếng thu thánh thót đang dặt dìu khắp nẻo đường quê.

Bùi Huyền Tương