Năm mới chào xuân chúc mọi nhà
Mừng xuân, mừng Đảng ấm lòng ta
Chúc ngành cao su thêm vững mạnh
Nông trường tổ đội mãi vươn xa
Năm Dần tăng trưởng lên toàn diện
Năm Mão kỳ vọng hơn năm qua
Vàng trắng bội thu nhiều thắng lợi
Tăng trưởng đi lên thật thăng hoa.
LÊ THANH SƠN
Đất nước tôi
Đất nước tôi là những dòng lịch sử
Thẫm câu hò nuôi lớn giấc em thơ
Đêm trăng sáng nơi quê nhà soi bóng
Gạo dẻo thơm nuôi khát vọng hóa rồng.
Đất nước tôi là bến bờ, sông bãi…
Thầm lặng bao đời kết hạt phù sa
Ngưng tiếng súng giặc tan về cày cuốc
Ngả lưng nằm ngắm sông nước, trời xa.
Đất nước tôi vẫn thì thầm với biển
Vọng Hoàng Sa canh cánh nỗi xé lòng
Từng người lính sạm đen nơi đất đảo
Mở tâm hồn săn chắc trước bão giông.
Đất nước tôi là những cuộc trường chinh
Máu và hoa thành bài ca bất tử
Bao người Mẹ lặng thầm bên phần mộ
Khóc cùng con khi đất nước hoà bình…
NGUYỄN TẤN THUYÊN
Chào đón tay vàng
Hân hoan chào đón Xuân sang
Hân hoan chào đón TAY VÀNG quê em
Trải qua khổ luyện ngày đêm
Bàn tay xuất sắc mới đem vàng về
Xuân này niềm vui tràn trề
Nông trường mở hội trên quê hương mình
TAY VÀNG như ánh bình minh
Tỏa bao ánh sáng nghĩa tình cao su
Xua tan những áng mây mù
Ngày xưa khó nhọc âm u cuộc đời
Ngày nay như mùa Xuân tươi
Cao su khởi sắc cuộc đời sang trang
Hoan hô chào những TAY VÀNG
Nâng cao giá trị vinh quang của ngành
Vun đắp cao su mãi xanh
Nuôi bao ước vọng mùa Xuân đang về
NGUYỄN VĂN DŨNG
Hạt thương em gửi đảo xa
Anh ơi đảo xa tít tắp
Lính đảo có Tết trồng cây?
Anh cười miệng như lửa thắp
Em tròn xoe mắt thơ ngây
Đảo xưa hoang vu cát trắng
Ru mình dưới nắng chang chang
Tháng năm nằm nghe biển hát
Lính thương nước mắt hai hàng
Trồng cây gây rừng trên đảo
Chủ trương chính sách lòng dân
Chiết cành, ghép cây, tra hạt
Lính đảo quen với gian truân
Bàng vuông giờ lên xanh tốt
Linh hồn quần đảo Trường Sa
Lá dùng thay dong ngày Tết
Bánh chưng thơm vị quê nhà
Mù u, phong ba, bão táp
Vươn mình giữa thiên đường xanh
Muống biển đùa vui với sóng
Bóng dừa đua tán vòng quanh
Cây xanh cũng là chiến sĩ
Canh giữ biển trời quê hương
Rừng cây đất liền – hải đảo
Nối liền từ những hạt thương
NGUYỄN CHÍ DIỄN
Mùa xuân mở hội nông trường
Lại một mùa Xuân hẹn về
Cây trổ lộc gọi đàn ong bướm
Hoa của đất đẹp như ngàn tia nắng
Như bóng em bên dòng nhựa trắng trong
Âm thanh nào từ đất bổng trầm
Rừng lại hát cồng chiêng hòa nhịp
Ngày hội nông trường tiếng ca ngân từ đất
Như bàn tay vàng mở nắng Tây Nguyên
Chim én bay trong nắng buôn làng
Hẹn hoa đào hoa mai trẩy hội
Sỏi đá con đường vẫn màu xanh ngời ngợi
Khi ta về cờ đỏ gọi sang Xuân.
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Trong vườn bon-sai
Ai đem
Cái vô cùng vũ trụ
Dấu trong cánh hoa bé bỏng vô thường?
Ai đem cái vô biên cuộc sống
Ẩn dáng bách, tùng, những thế cành vươn?
Tươi rói sắc hoa
Quên sớm nở, tối tàn
Xanh ngát màu cây, sau bao mùa thay lá
Vũ trụ bao la, mưu sinh nghiệt ngã
Thanh thản nào bằng thú thưởng hoa.
Đi trong vườn
Nghe tỉnh tại lòng ta
Tiêu dao, phút ngẩn ngơ mơ mộng
Bỏ lại hết những nhọc nhằn năm tháng
Lắng cõi nhân sinh nghe nhựa chuyển lên cành.
Nghe cuộc đời ngân mãi khúc nhạc xanh
Vươn vai thế bon-sai xôn xao, sinh động
Ẩn triết lý nhân sinh trào sức sống:
Rễ bám đất sâu
Chuyền ứ nhựa
Thắm hồn hoa!
LÊ ANH PHONG
Đón xuân bên đồi
Đón xuân bên đồi cao su đang nhú lộc
Niềm vui giêng hai
trong mắt em dâng đầy
Ngôi nhà mới khang trang đầy nắng
Tổ ấm gia đình từ ngày ấy đến nay
Đồng đội về quê ăn Tết đông vui
Sau tháng ngày triền miên dịch giã
Cái bắt tay và nụ cười rạng rỡ
Thể hiện tình đoàn kết thân thương
Đã bao mùa xuân đến với nông trường
Người thợ áo xanh chọn nơi này
làm nơi lập nghiệp
Có lẽ phận duyên
nên hát thầm lời ca ngày đó
“Người ơi, người ở í a đừng về”.
THƯƠNG NGÀN
Rừng cao su thay lá
mùa thay lá
sương phủ dày
em chăm từng gốc mê say quên chiều
mơ dòng nhựa trắng bao nhiêu
mồ hôi đổ xuống
cánh diều bay lên
nỗi buồn lạ
nụ cười quen
tóc thề ơi
mắt sao đêm sáng ngời
tuổi cây sóng sánh tuổi người
thanh xuân đếm lá xanh trời tình yêu
người đi mưa nắng mang theo
mai ngày biếc gió chim reo nhớ về.
VÕ VĂN LUYẾN
Em về từ ban mai
Tiếng gà vừa báo sáng
Hừng đông rạng chân trời
Rừng cao su yên lặng
Chắt từng giọt sương rơi.
Em hay nàng tiên nữ
Hiện ra cùng lá xanh
Áo công nhân dính mủ
Mang bao giấc mộng lành.
Em là hoa của đất
Em là hương của rừng
Là nương đồi chân thật
Gieo sự sống xanh thung.
Em cười bạc vai gió
Tôi nâng bàn tay chai
Cao su như trổ nụ
Em về từ ban mai.
MỸ HẠNH
Tiếng quê
Về nghe tiếng lá mênh mang
Tiếng chim ríu rít, tiếng ngàn du dương
Về nghe ngọn gió phả hương
Thơm rừng su biếc bốn phương ngút ngàn.
Về nghe gà gáy canh tàn
Tiếng dao ai cạo nhịp nhàng, thùng khua
Vầng trăng lơ lửng già nua
Lặng soi dòng nhựa chảy ùa vào tô.
Về nghe tiếng ếch bên lô
Tiếng cơn mưa đổ, gió xô canh trường
Về nghe tiếng dế đêm sương
Ngậm ngùi bờ cỏ nhớ thương cậu trò.
Về nghe ru lại câu hò
Lời xưa mẹ mải dặn dò bảo ban
Về nghe tiếng bếp giòn vang
Ngoằn ngoèo khói củi mơn man hương rừng.
Về nghe tiếng mẹ là mừng
Tiếng rừng thủ thỉ chẳng ngừng là vui
Lòng nghe mưa đổ sụt sùi
Bâng khuâng trong dạ ngậm ngùi tiếng quê.
THOA NGUYỄN
Xuân giữa rừng cao su
Rừng vàng là ở nơi đây
Mùa Xuân lá đổ vàng cây giữa trời
Gió đùa mưa lá nhẹ rơi
Vàng cây, vàng đất, nắng cười long lanh
Chồi non hé nở trên cành
Mắt cười lúng liếng, biếc xanh giữa rừng
Xuân về cây lá reo mừng
Chồi xanh vươn lớn để từng lá rơi
Yêu thương lắm, cao su ơi
Một đời tần tảo nuôi người, xây quê
Hôm nao xanh lá sum suê
Mủ thơm tràn chén chảy về xóm thôn
Mùa Xuân thay lá vàng rơm
Lá non đón mủ nhiều hơn năm rồi
Cô công nhân nở nụ cười
Giữa rừng vàng lá, đánh rơi duyên thầm
VĂN THỌ
Sen phủ Tây Hồ
Con xoáy lòng đen cặp mắt để nhìn
Bụi đỏ víu bờ vai sen hồng nở
Nước ngọt lịm côn trùng xoay nín thở
Dưới đáy sen hồ, lay động tầm dương
Ngàn ngày đi qua – Có một đêm trường
Trăng du mục choáng ngàn dòng cao thế
Sen vẫn nở Tháp Mười xanh vô kể
Trên mặt sen hồ vương bong thần tiên
Chẳng có cao ốc, không một điền viên
Người có cả một nước non đất Việt
Pắc Bó – Thăng Long đất trời hào kiệt
Sen phủ Tây Hồ – hồng Cửu Long Giang.