Cao su đón bình minh

Nắng lên trên xứ cao su

Ảnh: Vũ Duy Tiên

Rì rào tiếng lá êm ru giữa rừng

Dòng vàng lại chảy không ngừng

Hòa vào tiếng lá tưng bừng không gian

Đôi chân anh bước thênh thang

Đôi tay em cạo mủ tràn, dăm rơi

Nắng lên đẹp lắm ai ơi

Hàng cây xanh lá cho đời tương lai

Lá non đón nắng sớm mai

Rễ sâu bám trụ đất dài tháng năm

Ân cần cây lại siêng năng

Nắng mưa chẳng ngại, bão giăng chẳng sờn

Để mai mủ lại nhiều hơn

Để cho tiếng trẻ đến trường vui ca

Nhựa tráng đường lại càng xa

Thênh thang xe chở mủ ta vươn dài

Đời cây vẫn mãi miệt mài

Đời người lại đón những ngày tươi xanh

Cao su vang tiếng hùng anh

Mai sao cây vẫn rạng danh với đời.

VĂN THỌ

Hoa trắng H’Mông

Ngàn xanh gió nhẹ trong đêm 

Côn trùng như đã êm đềm giấc ngoan

Riêng em hoa trắng dịu dàng

Vẫn còn tỉnh thức bên hàng cao su

Ánh đèn xuyên lớp sương mù

Đường dao thoăn thoắt như ru lòng người

Em xinh như nụ hoa tươi

Ngọt ngào hương sắc nụ cười sáng trong

Váy xòe khoe dáng con ong

Vẫn là cô gái H’mông hôm nào

Đêm nay em thức cùng sao

Khơi dòng nhựa trắng gửi vào yêu thương

Em là hoa giữa đời thường

Sắc hương lan tỏa- Nông trường đêm nay.

NGUYỄN HƯNG

Nhớ mùa trồng mới

Xa xanh ngày ấy nhớ thương

Mênh mang đất đỏ, cả vùng cỏ lau

Cao su đi trước về sau

Bồi hồi lộc biếc xanh màu quê hương

Gừng cay muối mặn con đường

Và duyên kỳ ngộ vẫn cùng non xanh

Nhớ sao ngày ấy chúng mình

San đồi bạt núi… chùng chình nắng mưa

Rừng đồi trồng mới hôm qua

Mà giờ đã biếc ngàn hoa cuộc đời

Từ khi đất nở nụ cười

Bàn tay em chính mặt trời quê hương

Con đường xanh biếc nông trường

Hương mùa trồng mới còn vương tóc thề!

NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG

Về ngang nỗi nhớ

Về ngang nỗi nhớ ngày thơ

Cánh đồng xanh ngát bao giờ trổ bông?

Còn mơ giấc ngủ mục đồng

Lưng trâu dầu dãi uốn cong vụ mùa

Vách thưa mục rỗng gió lùa

Đời cha mưa nắng cày bừa sớm hôm

Bếp quê bồ hóng đen ngòm

Mồ hôi thấm những bát cơm ngọt bùi.

Mẹ còn chợ vắng ngược xuôi

Chắt chiu năm tháng để tôi nên người

Trò chơi tuổi nhỏ năm, mười…

Tìm hoài chẳng thấy tiếng cười ngày xưa.

Tôi về trời đổ cơn mưa

Ướt miền kí ức như vườn biếc xanh

Bờ rào sợi khói mong manh

Mà sao nước mắt rơi nhanh trong chiều.

HUỲNH THỊ KIM CƯƠNG

Viết cho con

Ngày con tốt nghiệp

Áo mão trạng nguyên ngời đôi mắt sáng

Mái đầu ba hai màu tóc

Con đi qua một thời đẹp nhất tuổi thanh xuân

Qua những mùa thi, những cung bậc vui buồn

Những buổi làm thêm bước dài chân ngắn

Gói mì tôm lót lòng đêm trắng

Bởi ba mẹ chưa tròn nên con khuyết bữa no

Năm năm giảng đường như một giấc mơ

Rủ chiếc áo sinh viên là cuộc đời rất thực

Ngày mai không như trang sách

Biêt co giãn lòng người, biết cho nhận, bao dung

Biết tiến, biết lui, biết cả những điểm dừng

Nhưng ký ức sinh viên là điều không bao giờ phai nhạt

Ba mươi năm sau ba về giảng đường xưa lòng như khúc hát

Dẫu tóc hai màu vẫn cháy lòng đêm cư xá trăng neo

Chẳng cần biết ngày mai sang trọng hay đói nghèo

Chỉ biết hôm nay ngày con tốt nghiệp

Thơ ba viết cho con bằng một đời chiêm nghiệm

Bằng chính đôi tay mình con vẽ nét tương lai.

TÚ ÂN

Tân Uyên một khúc tình thơ

Yêu đến mủi lòng thành phố Tân Uyên

Khúc hoài niệm hào hùng trong lịch sử

Chiến khu D vang vọng một lời nguyền

Đất nổi dậy những khu công nghiệp lớn

Yêu đến mềm lòng đôi bờ Sông Bé

Bưởi cam xanh hoa vàng tím sườn đồi

Khu dân cư trỗi cao tầm thức mới

Đường phố khang trang phượng đỏ sân trường

Yêu dỗi lòng khó nói với người thương

Những nốt nhạc hoài thai trên trang sử

Anh ngược nắng xuân tìm về quá khứ

Biếc mắt em xanh ngọt bưởi Bạch Đằng

Xin một lần lỡ hẹn với Tân Uyên

Mai anh cùng em đi trên cầu mới

Nước suối Cái dùng dằng – Em đứng đợi

Có lở – bồi từ sóng lặng tim em.

LÊ TIẾN MỢI

Lời em gái vườn ươm

 “Ru hời … lộc biếc, chồi non

Cây con … nhân triệu cây con … thành rừng

Nắng mưa, chị chẳng ngại ngùng

Gió giông chị hứng, bão bùng chị đơm

Thương cây như thể thương con

Chăm cây xanh, chị giữ hồn tươi xanh !

À ơ … thương suốt năm canh

Thức khuya, dậy sớm đã thành niệm tâm

Nào khi nắng cháy, mưa dầm

Nào khi úng lụt, vương mầm bệnh, sâu

Gió mưa, năm tháng dãi dầu

Vườn xanh, cây khỏe, chị đâu tiếc mình !

Đời cây – đời người cộng sinh

Chăm cây, chị dưỡng lòng mình tươi xanh

Trời cao, nắng ấm, đất lành

Chăm mầm, ươm nụ, phủ xanh đất trời

Rễ sâu bám đất cây ơi

Cành vươn khao khát, ngát ngời trời mây !”

Hồn nhiên, em hát ru cây

Tình em

Ru trái đất này

Mãi xanh !

LÊ ANH PHONG