CSVN – Trăng bàng bạc đầu dốc núi, tôi vít tay ga xuyên rừng cao su lúc mọi người đã yên giấc ngủ. Tiếng chim cú kêu nghe rờn rợn người. Bao câu chuyện ma quái mà anh em lúc vui kể đùa nhau giờ lại hiện lên trước mặt. Những bóng lá đung đưa như những cánh tay nối dài đang vẫy gọi. Chỉ có ánh đèn xe bầu bạn làm giảm sự sợ hãi trong lòng.
Không biết bao nhiêu lần tôi đã trải qua cảm giác đó, trong mỗi con người luôn tồn tại một góc tâm linh không thể giải thích, càng đi nhiều càng dày dạn thì ta lại càng phải biết kiêng dè và nể sợ. Đôi khi đã đưa xe về phòng trong thâm tâm vẫn muốn ngoảnh lại xem có “ai” đi theo không…
- Về sợ ma thì anh em Campuchia bên này là số một, mày gặp họ đừng bao giờ nhắc đến ma quỷ hay đại loại những từ liên quan, đó dường như là điều cấm kị ở đây.
Tôi cười hỏi lại:
- Thế các anh không sợ à?
- Sao lại không mày, lúc mới qua đây sợ gần chết, rừng hoang nước độc, điện đài không có, đêm đêm chỉ có ít đèn dầu hiu hắt, nghe tiếng chim đa đa kêu cũng không dám đi tiểu một mình. Thêm có vài ông chơi ác cứ thi nhau kể chuyện ma quỷ. Kể xong lại dọa chính mình… Nhưng rồi cũng quen.
- Quen…
- Ừ quen mày ạ. Ở lâu mắt mày sẽ thích nghi được với bóng đêm, tai mày sẽ nghe được những lời thì thầm của xác lá khô xào xạc, da mày sẽ cảm nhận được sự âu yếm của những cơn gió mát lành.
- Anh có thi vị quá cuộc sống không anh – tôi lắc lắc ly cà phê đen đang sền sệt khói đưa cho anh.
Anh đón lấy, ánh mắt đầy xa xăm.
- Chẳng có gì thi vị cả mày ạ. Mày phải gắn bó lâu thì mày mới biết, mảnh đất này như máu mủ ruột rà đối với bọn tao, từng gốc cây
con suối, từng lối mòn bọn tao đều biết, thế nên bọn tao không có gì phải sợ. Họa chăng chỉ sợ lòng người…
- Lòng người?
- Ừ, lòng người mày ạ. Ở đâu cũng có người tốt và kẻ xấu, người tốt thì dễ thấy nhưng kẻ xấu thì khó dò. Nó còn đáng sợ hơn những thứ tâm linh mà mày đang nghĩ đến. Trong sự tăm tối nhỏ nhen ích kỉ, bất cứ kẻ nào cũng có thể không kìm hãm được mình mà làm hại người khác. Đó là điều mày nên phải đề phòng.
Tôi nhấp một ngụm cà phê đầy chiêm nghiệm. Đúng là tôi chưa bao giờ gặp ma quỷ hại người, nhưng người hại người thì nhiều vô kể…
- Nhưng mày yên tâm. Anh lắc lắc vai – qua đây mày sẽ thấy được tình người, mày nghĩ để tồn tại ở đây suốt từng ấy năm bọn tao đâu chỉ có tranh giành và đấu đá. Nó chẳng đi đến đâu mà chỉ chuốc lấy khổ sầu.
Đồng hồ điểm một giờ rưỡi đêm, anh với lấy cây đèn, lắp khóa xe vào ổ, tôi cũng nổi hứng nhảy lên theo, anh cười nhấn mạnh tay ga, ánh đèn pha loang loáng kéo theo bầy côn trùng cay xè mắt. Đến một ngã ba anh dừng xe rồi tắt máy. Trước mắt là khoảng rừng đêm hun hút gió. Tiếng chim ăn đêm nghe thật não nùng. Bỗng từ xa có những tia sáng lóe lên, tôi sững người rồi à lên, đó là ánh sáng của hàng trăm chiếc đèn pin của công nhân đi cạo mủ. Họ như những chiến binh đang âm thầm hành quân trong đêm. Những lưỡi dao đưa lên và những dòng nhựa trắng chảy ra như ngực mẹ đang vắt cho con chút sữa ngọt lành. Anh rít một hơi thuốc ngắm nhìn khung cảnh ấy rồi nói: Mày thấy không, rừng hoang núi thẳm, nguy hiểm rình rập, côn trùng, rắn rết, tai nạn lao động bất ngờ, nếu không biết nương tựa vào nhau thì làm sao có thể tồn tại. Những chuyện linh thiêng cổ quái lúc này cũng sẽ không cản bước được chân người, làm việc, tồn tại, sống cho ra con người đã rồi sau này làm “ma” mới có tiếng nói.
Tôi không đáp lại chỉ âm thầm đồng ý. Không khí xung quanh dần trở nên sôi động, từng tiếng “Chào sếp, chào sếp…” vang lên ấm áp lạ lùng. Thấy bọn tôi đập muỗi liên tục, một anh bạn người Cam đưa đến cho một vòng nhang muỗi đã được thắp. Chúng tôi mỉm cười ra dấu cảm ơn. Những bước chân lại âm thầm đi trong tiếng côn trùng kêu ri rít…
Hiếm có nghề nào như nghề cao su, mọi cơ chế sinh học của con người đều bị đảo lộn, mệt nhọc vất vả là điều không tránh khỏi. Nhưng trong cái âm u tịch liêu của đêm dài hun hút, tôi vẫn còn nghe vang vọng một vài câu hò điệu hát, nó cất lên ở sâu thẳm lòng người, vừa ma mị vừa lôi cuốn. Từ thuở hồng hoang con người đã dựa vào thiên nhiên để tồn tại, và bây giờ con người cũng đang thích nghi, hòa hợp với thiên nhiên để tạo nên bao điều kì diệu.
Sau một đêm thức khuya cùng mọi người, mắt thâm quầng vì mất ngủ, bụng lại đói rã rời. Tôi ngồi sau chiếc xe Dream cũ kĩ tâm trí lại khoan khoái lạ thường. Có hòa vào cuộc sống lao động mới cảm nhận hết sự khó khăn vất vả của từng kiếp người, mới hiểu ra đồng tiền kiếm được thật không dễ dàng. Tôi yêu sự cần cù chịu khó, yêu sự lạc quan, lối sống nghĩa tình của những anh, chị, em cao su. Họ là một khối rubit nhiều màu sắc luôn vận động và đích đến là những dòng mủ mát lành tạo ra cơm áo. Chẳng có nỗi sợ nào bằng việc sống mà không thể lo cho bản thân và gia đình. Dưới những tán rừng cao su xanh thẳm, từng bàn tay khối óc đang cần mẫn nhẫn nại tạo ra mật ngọt cho đời.
Cuộc sống này thật tươi đẹp biết bao, tươi đẹp từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất. Hoa cao su đã nở, bé li ti, vàng thanh khiết, mùi hương dìu dịu níu chân người. Từng chùm hoa tượng trưng cho trăm số phận sum vầy về đây tạo ra một vùng đất mới. Vùng đất đầy sinh sôi và thấm đẫm tình người.
NGUYỄN VĂN VIỆT
Related posts:
- Vươn lên từ cánh rừng cao su
- Kế hoạch, nội dung, thể lệ Hội thi tìm hiểu: “Tự hào 85 năm truyền thống Ngành Cao su Việt Nam”
- Nông trường Minh Hòa đạt giải nhất Hội thao Cao su Dầu Tiếng năm 2023
- Háo hức niềm vui khi Xuân về
- Bảo tồn giá trị lịch sử, truyền thống di tích Phú Riềng đỏ anh hùng
- Đẩy mạnh tuyên truyền ca khúc về ngành cao su
- Cao su Chư Păh: Thi đấu bóng bàn khối văn phòng
- “Học tập là công việc rất thú vị!”
- Sớm hoàn thành sách Ký ức người lính ngành cao su
- Trường Cao đẳng Công nghiệp Cao su: Vì chất lượng nguồn nhân lực Cao su Việt Nam và xã hội