Mùa trải thảm vàng…

CSVN – Chẳng biết từ bao giờ, tôi gọi những chiếc lá cao su già ngả sang màu vàng óng ả rơi rụng xuống mặt đất theo từng luống cây bằng cái tên thân thương, gần gũi là… thảm vàng.

Rừng cao su trải thảm vàng

Những thảm vàng xuất hiện trong rừng cao su vào giữa tháng chạp trở đi, khi tán lá cây ngả màu và rụng để thay lá mới. Về mùa này, rừng cao su sở hữu những bộ lá màu vàng óng hoặc màu đỏ quạch trải dài xa tít tắp, gặp cơn gió thoáng qua, chiếc lá kia buông cành bay lả tả như đàn bướm chao lượn đẹp hút hồn.

Có những lần, tôi cùng đám bạn trong xóm rong ruổi trong rừng cao su chơi trò trốn tìm, có đứa nằm hẳn dưới thảm, xong tủ thêm mớ lá che chắn kín người, chẳng cho ai thấy, đợi khi người chăn tìm không ra kêu “thả bò ăn cỏ” thì mới chịu chui từ thảm vàng lộ diện ra. Hoặc là chơi trò thi nhau bắt chiếc lá chao liệng trên không trung, đứa nào bắt được nhiều chiếc lá bay sẽ được tôn vinh là người tài giỏi nhất đám. Cuộc thi bắt lá bay này, tôi bắt được nhiều chiếc lá bay hơn nên rất nhiều đứa bạn kính nể, và phong cho tôi làm đại ca, sư phụ… và cũng từ đây tôi được xem như một vị thủ lĩnh của đám bạn chơi cùng.

Những ngày rảnh rỗi, tôi lại vào rừng cao su nghe chim hót, hớp những ngụm không khí trong lành mát mẻ sảng khoái đến căng lồng ngực, có lúc mải mê ngắm nhìn từng chiếc lá rơi, ngắm những con đường lô ngoằn ngoèo khác nào hình hài một con rắn. Tôi dõi theo từng bước chân của người thợ cạo vội vã cạo mủ, trút mủ… và chở những thùng mủ trắng ngần sóng sánh trên chiếc xe đạp, xe máy, có cả những đôi vai nặng trĩu quang gánh đôi thùng mủ về điểm tập kết mủ mà chợt thấy lòng mình thêm rộn ràng vui.

Thật đáng quý cho loài cây biết tự thay lá, phân hủy lá thành phân hữu cơ cung cấp nguồn dinh dưỡng cho đời cây sinh trưởng xanh tốt, vươn cành ngạo nghễ, khỏe mạnh, rắn chắc… chắt lọc cho đời những tinh túy nhựa từ bên trong thân của nó. Mỗi lần rừng cao su trải thảm vàng dày đặc, mềm mại là níu chân lữ khách đi tản bộ ngồi lại nghỉ ngơi, ăn uống, đàn hát, chụp ảnh… tận hưởng cảnh quan vẻ đẹp và không khí trong lành. Tôi lại nhớ đến cô thợ cạo ngày ấy đánh rơi chiếc nhẫn vàng trong lô, thảm vàng dày đặc ngang ống chân, những cô chú thợ cạo tập trung lại giúp kiếm tìm, nhưng cũng đành bất lực, tôi đang chơi cùng đám bạn nghe thấy cũng lại giúp một tay. Khi tôi lấy chân hất văng tung tóe thảm lá dưới chân mình đứng, đó là cái hất chân đầu tiên, tôi may mắn nhìn thấy một vật màu vàng thoáng qua, sau đó mớ lá bay kia phủ xuống che khuất trở lại. Tôi ngồi xuống, lượm những chiếc lá và nhìn cho thật kỹ xong mới la lên: “Cô ơi, con lượm được vàng cho cô rồi nè”. Ai nấy, cũng nghĩ tôi nói đùa, đến khi tôi cầm chiếc nhẫn vàng đưa lên mọi người đều vỡ òa mừng rỡ…

Cũng lâu lắm rồi tôi mới có dip trở lại, rừng cao su vẫn còn đây đó, vẫn hiên ngang sừng sững giữa đất trời quê. Tôi bước chân đi dưới con đường lô lồng lộng gió và tiếng chim hót mà thấy lòng an yên, để rồi đưa bàn tay khẽ chạm mảng thảm vàng khô xào xạc, đã gợi vào ký ức tôi những hoài niệm của một thời tuổi thơ nghèo khó rong chơi dưới tán rừng su, một bức tranh thôn quê tuyệt đẹp.

VÂN NGUYÊN