Bình Phước mùa này những cơn mưa dần vắng
Cái lạnh đầu đông từ phương Bắc tràn vào
Trên tầng không từng bầy én lao xao
Dưới đất bằng vẫn căng tràn sức sống.
Anh công nhân miệt mài trong lao động
Gom nhặt chắt chiu từng ngày tháng xây đời
Rừng cao su dòng nhựa trắng tinh khôi
Vào nhà máy rồi chảy về muôn ngả.
Em xinh tươi áo quần xanh màu lá
Mắt nâu huyền trong vành nón che nghiêng
Đẹp làm sao ơi em gái Stiêng
Nụ cười duyên chênh chao chiều Bình Phước.
Anh và em ta cùng chung nguyện ước
Tuổi trẻ mình làm giàu đẹp quê hương
Từ thôn quê làng bản đến phố phường
Nắm tay nhau ta xây đời hạnh phúc…
ĐẶNG NGỌC TÌNH
Em có nghe gì không
Em có nghe gì không
Hơi thở miên man xuân thầm thì vẫy gọi
Tiếng trời đất giao hòa mùa yêu thương đang tới
Mùa xanh mơn man nẩy lộc đâm chồi.
Em có nghe gì không
Nắng xuân nồng ươm vàng rừng cao su thay lá
Lũ chồi non rầm rì uốn mình trỗi dậy
Đàn se sẻ gọi bầy rinh rích những vòm cây.
Em có nghe gì không
Lúa trổ đòng đòng vấn vương mùi hương sữa
Trắng thơm nụ cười duyên trên môi những cô thôn nữ
Đẹp mặn mà, bao lữ khách xuyến xao.
Em có nghe gì không
Nỗi lòng của những người con xa xứ
Vất vả mưu sinh cuộc người nơi đất khách
Mong một mùa vui ấm áp sum vầy.
Em có nghe gì không…
TÂM MINH
Thương mẹ một đời
Suốt bốn mùa áo nâu nón lá
Thương chồng con vất vả một đời
Thân cò lặn lội ngược xuôi
Liêu xiêu dáng mẹ cuối trời giăng mưa
Con nhớ thuở ấu thơ – bom đạn
Mẹ gánh con sơ tán xa quê
Khó khăn cực khổ trăm bề
Ôm con lòng mẹ hướng về quê hương
Thương cha đi tiếp hàng Cồn Cỏ
Giữa đạn bom sóng gió bão dông
Mẹ lo thấp thỏm trong lòng
Hết xuân hè đến thu đông nguyện cầu
Bỗng một ngày nỗi đau ập đến
Thuyền cha không về bến nữa rồi
Xác thân gửi lại biển khơi
Ngậm ngùi gió khóc – Trắng trời mưa giăng!
Khăn tang trắng đầu xanh đầu bạc
Thương con thơ ngơ ngác mồ côi
Mẹ thành góa phụ một đời
Tuổi xuân giao hết cho trời…mà thương!
Những đêm dài nén hương mẹ thắp
Nhìn khói bay nước mắt lưng tròng
Mẹ như tan nát cõi lòng
Thương cha nằm giữa mênh mông biển trời…
Mẹ ơi! cả một đời tần tảo
Lênh đênh cùng dông bão cuộc đời
Hoàng hôn ngả bóng cuối trời
Bến quê mẹ vẫn ra ngồi…đợi cha !!!
NGUYỄN HỮU DIÊN