Tổng kết

  • Ái chà. Thấm thoát mà đã bước sang tháng cuối năm rồi Tư Mủ ơi.
  • Coi vậy lẹ quá hả, ông đã tổng kết năm nay làm được gì chưa?
  • Thì chỉ có coi cạo được nhiêu tấn, có cao hơn năm trước thôi chứ tổng kết gì nhỉ. Đâu có dám tòm tem …thêm hay thêm…cu Tý nào nữa đâu mà tổng với kết.
  • Ông mà tổng kết món “thêm” đó thì có mà ra lô mà ở. Thôi thì tổng kết lương, thưởng đi. Hì hì.

HAI CẠO

Cáo bự lòi đuôi

Phen này cáo bự bị lòi đuôi

Cứ tưởng leo cao thoát lưới trời

Mặc áo Triển Chiêu từng diễu võ

Khoác hình Bao Chửng đã dài hơi

Vì dân vì nước to thề thốt

Thùng xốp triệu đô vội nuốt lời

Quan chức thanh tra tài nhũng nhiễu

Phen này cáo bự bị lòi đuôi.

TUẤN ANH

Đông…

Hổng biết là ngẫu nhiên hay có sự chuẩn bị sẵn, mà khi đến thăm tổ của Tư Xuân, bác Tám phu công- tra kể chuyện về cái tên “Đông”. Và câu chuyện làm mọi người quan tâm hóng hớt (Nói rõ là tổ đã có các tên: Xuân, Hạ, Thu… thêm tên Đông nữa là đủ bốn mùa mùi vị quanh năm).

– Hồi đó, bác có ông bạn đồng nghiệp thợ cạo tên Đông, phải nói là ông giỏi. Ông cạo sản lượng mủ lúc nào cũng nhiều nhất nhì trong tốp thợ cạo. Nói về quy trình kỹ thuật thì luôn xếp hạng ưu, hổng ai sánh kịp ông về khâu tay nghề này. Ông còn có tài kể chuyện vui nữa, mà toàn chuyện bịa tiếu lâm với nói xạo không hà. Làm ai cũng mê mẩn nên gán cho ông mấy cái biệt danh như: Đông vui, Đông không lạnh (Mùa đông không lạnh – tên của một bài hát) Đông đúc…

– Ước gì tổ cháu cũng có người tên Đông như ông ấy thì hay ho biết mấy?

– Bây khỏi ước cũng có tên Đông rồi đấy.

– Có thật hả bác?

– Thật chứ. Như hôm nay nè, bây vừa mới cạo xong ông trời đã ập mưa tới rồi. Lại mưa lớn nữa, làm nước mưa pha trộn vào thành phần mủ tinh chuẩn bị thu hoạch. Mà bây biết đó, trong thành phần nước mưa có nhiều loại tạp chất như: khí độc, bụi bẩn, vi khuẩn… và axit. Các tạp chất này sẽ làm cho mủ tinh loại 1 bị kém đi chất lượng sản phẩm mà rớt xuống mủ loại 2 – 3 ảnh hưởng tới đơn giá trả tiền lương cho người lao động thấp hơn đó nghe.

– Thôi, chết rồi…

– Bây nhìn mấy thùng mủ vừa mới trút đi, nước mưa làm cho mủ tinh bị lợn cợn hết rồi đó. Mà mủ lợn cợn còn gọi là gì?

– Đông óc trâu ạ!

– Thì đó. Bây ước có được cái tên Đông, mà không phải Đông vui, Đông đúc, Đông không lạnh. Lại lòi ra… đông óc trâu, lợn cợn mủ cho bây rồi. Đông này thì buồn thỉu buồn thiu… luôn.

Bác vừa dứt lời, xe kéo rờ moóc cũng vừa đỗ xịch đến. Mọi người xắn tay áo khuân những thùng mủ đông lên rờ moóc cho xe kéo về hồ chứa mủ đông để đổ mủ. Ai nấy vừa khuân mủ, vừa tự vấn an lòng mình về công việc cuộc sống không phải ước muốn gì là theo ý được nấy. Con người, đôi khi còn phải biết chấp nhận thuận theo tự nhiên cho vơi nhẹ cõi lòng. Cũng là Đông nhưng chẳng phải xuân, hạ, thu, đông, cũng không phải ông Đông vui của thời xa xưa, mà là… đông óc trâu mủ. Nghĩ tới vậy, họ lại cười…

NGUYỄN CỦ CẢI