Cao su “xanh”

  • Tui thấy ngành mình vừa đề ra chiến lược tăng trưởng xanh là sao hả Tư Mủ. Trồng cao su bao nhiêu năm qua vẫn xanh mà ta.
  • Dĩ nhiên cây cao su thì phải xanh, đó là nghĩa đen. Còn “xanh” trong “tăng trưởng xanh” là có ý nghĩa bảo vệ môi trường ở tầm quốc gia và quốc tế đó. Ông có nghe về giảm phát thải khí nhà kính bao giờ chưa?
  • Có nghe qua, nhưng cũng không hiểu lắm.
  • Có nghĩa là giảm lượng khí thải từ hoạt động năng lượng gây ra để bảo vệ tầng ôzon của trái đất. Tầng ô zon mà thủng là ông sẽ toi mạng đó.
  • Ồ lớn lao vậy hả. Vậy thì anh em công nhân mình cùng chung tay phát triển ngành theo hướng xanh, bền vững, phù hợp với xu hướng của thế giới.

HAI CẠO

Dẻo dai cao su

Dẻo dai hiếm sánh được cao su

Thử thách bao nhiêu cũng vượt vù

Trắc trở thương trường bung để tiến

Cung cầu trồi sụt dãn rồi thu

Công nhân bền bỉ chăm vườn xưởng

Lãnh đạo nhìn xa thấu hoả mù

Đoàn kết một lòng không nản chí

Qua thời bĩ cực lại vi vu.

ĐỖ VĂN TÂN

Vấp ngã

Cuối năm, thợ cạo trẻ kết hôn cũng nhiều. Bác Tám phu công- tra nắm được tâm lý hóng chuyện của số đông thợ cạo chúng tôi mà ngẫu hứng kể chuyện “Vấp ngã” của cô bạn đồng nghiệp cùng thời.

– Bây biết hông, ngày trước bác có cô bạn đồng nghiệp tên Hân. Cô Hân hiền lành, nết na. Còn Tân thì làm kế toán cho ông chủ sở (đồn điền cao su), cậu phải lòng yêu cô Hân đắm đuối.

– Cô Hân có yêu lại Tân không bác?

– Lúc đầu, cô không yêu Tân. Vì Tân không thật lòng, cậu đi tán tỉnh cô này cô nọ lăng nhăng để Hân biết được.

– Ôi trời! Tưởng gì, chứ hạng đàn ông như vậy thì chẳng ai thèm đâu…

– Bây nói thì dễ, chứ hành động đi coi có được không. Hân đã từ chối thẳng thừng trước mặt cậu ta. Nhưng rồi cô cũng bị sập bẫy khổ nhục kế đấy.

– Là sao bác?

– Bữa đó, Tân ra lô rất sớm, cậu mượn dao cạo để cạo phụ cho Hân. Mới cạo được vài cây, thì cậu cho lưỡi dao phập vô tay, làm đứt tay chảy máu ròng ròng. Báo hại cô phải lo lắng băng bó vết thương, mua thuốc men cho Tân uống, dần dà cô mới nảy sinh tình cảm yêu Tân.

– Hai người có lấy nhau không vậy bác ơi?

– Lấy nhau mà cũng lận đận lắm bây. Vợ chồng họ cứ tưởng chừng bị đổ vỡ hạnh phúc. Cũng tại cô Hân thật thà mà ra nông nỗi.

– Phụ nữ thật thà là điều tốt chứ sao lại trách khứ. Nhưng cô nói gì thế chứ?

– Thì họ lấy nhau về ở đâu chừng vài năm, trong một lần vui miệng cô mới nói cho chồng nghe: Trước khi lấy anh, anh có biết là em đã có một lần vấp ngã không? (Ý là cô muốn được chồng quan tâm hơn, gánh vác công việc nhiều hơn cho cô đỡ phần nhọc nhằn mà không bị vấp ngã nữa). Không ngờ câu nói ấy của cô dẫn đến việc vợ chồng dắt nhau ra tòa để ly hôn đó bây.

– Sao cô nói dại thế?

– Tại cô thật lòng thôi. Vợ chồng dắt nhau ra tòa ly hôn, mà có ly hôn được đâu. Vậy là họ chở nhau đi về, từ đó, hai người sống với nhau sinh con đẻ cái hạnh phúc đến giờ.

– Vậy quan tòa phán câu gì mà vợ chồng không ly hôn và ở lại với nhau vậy bác?

– Có phán câu gì đâu bây. Quan tòa chỉ hỏi cô Hân một câu rồi thôi: Cô nói trước khi lấy chồng, cô đã có một lần vấp ngã, mà vấp ngã ra sao? Cô suy nghĩ đi rồi trả lời.

Lúc này, có tiếng xì xào đoán già, đoán non… nhưng bác ngắt ngang, nói: Cô Hân đáp lời quan tòa rằng: Thì em té…

Chúng tôi khá bất ngờ với phần kết của câu chuyện bác kể, mà cười ồ lên. Trong khi đó, mấy chị em đồng nghiệp còn chêm thêm: Phụ nữ té đáng thương vậy lại còn đòi ly hôn là sao. Đàn ông gì mà kỳ cục quá, mấy ông trong tổ mình coi đây là bài học làm gương mở sáng mắt ra nghe, nghe…

NGUYỄN CỦ CẢI