Dấu ấn tuổi học trò

CSVN – Trong cái nắng gay gắt đầu hè, tôi bắt gặp những chùm phượng vĩ đỏ rực hai bên đường xen với màu xanh tươi mát của những cánh rừng cao su trùng điệp. Cái màu đỏ gợi nhớ tuổi học trò với bao kỷ niệm hồn nhiên, xốn xang bao khát vọng tuổi thanh xuân, nhung nhớ ngày trao dòng lưu bút chia xa…

Kỷ niệm như sóng biển ào ạt trở về. Năm cuối cùng của thời áo trắng, năm của bao ước mơ và hoài bão muốn làm điều gì đó để khẳng định mình – “Dấu ấn tuổi 18”. Có cô bạn ngồi chung bàn hay mơ mộng, đôi mắt bồ câu nhìn qua cửa sổ cứ thả hồn lãng đãng, mơ thành cô phóng viên tương lai, sẽ viết về “điều kỳ diệu” của những cánh rừng bạt ngàn vùng miền đông Nam bộ. Cô bạn nói, nơi ấy chứa đựng bao điều “bí mật” cần khai thác và khám phá về những người lao động cần cù “một nắng hai sương” làm ra những “giọt vàng trắng” – kết tinh tinh túy của trời và đất, làm nên thương hiệu Cao su Việt Nam… Cô bạn kể cho tôi nghe về truyền thống gia đình bốn thế hệ “thủy chung” với loài cây “đi dễ khó về”; kể về những người con cao su thành tài “lập nghiệp” nhờ những dòng mủ “chắt chiu” từ những bàn tay chai sạn và những giọt mồ hôi mặn chát của mẹ cha nuôi lớn trưởng thành. Và, rồi họ lại trở về chiếc nôi quê hương viết tiếp những trang sử truyền thống vẻ vang “lớp cha trước, lớp con sau”…

Có lẽ, chính những câu chuyện đẹp về loài cây và người công nhân cao su nghĩa tình đã chắp cánh cho ước mơ của tôi trở thành hiện thực. Tôi đã cầm bút viết nguyện vọng vào Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh và mong ước trở thành chàng kỹ sư nông nghiệp. Hiện thực hóa ước mơ bằng cái siết tay thật chặt với cô bạn ngồi chung một bàn – Hẹn ngày ra trường sẽ gặp nhau trên những khu rừng bạt ngàn màu xanh cao su tại miền đông Nam bộ.

Sự chọn lựa của tôi vấp phải nhiều ý kiến trái chiều trong gia đình. Ba mẹ bảo “đời của cha mẹ đã “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, con phải thoát ly đồng ruộng – hãy làm thầy đừng làm thợ mà cực thân”… Bạn bè thì khuyên, với chứng chỉ Anh văn loại khá và năng lực vượt trội các môn học tự nhiên nên tìm kiếm cơ hội “xuất dương” mở rộng tầm nhìn và có thêm sự trải nghiệm để phát triển tài năng…

Tại Lễ tri ân và trưởng thành ngày ra trường – những lời chúc mừng của thầy cô, bè bạn; chiếc áo trắng học trò kín những dòng chữ viết vội và chữ ký của bạn bè. Những cái ôm ấm áp, những bó hoa trao tặng thầy cô và ba mẹ thể hiện sự biết ơn trong chặng đường 12 năm đèn sách và cả những ngọn nến lung linh với những điều ước được gởi vào chủ đề “Bay lên”; đó còn là những giọt nước mắt nghẹn ngào trong buổi chia xa, cả lời hẹn gặp…

Trong tôi vẫn khắc ghi lời nhắn nhủ của cô hiệu trưởng “Bài giảng của thầy cô và kỷ niệm đẹp dưới mái trường này sẽ là hành trang cho các em vững bước trong tương lai”; giọng hát đầy cảm xúc của thầy dạy môn Ngữ Văn cất lên như một lời nhắc nhớ “Dù cuộc sống có khốn khó, dù dòng đời có sóng gió/Thì con hãy giữ chặt đam mê và đặt niềm tin vào nó…” khiến cả sân trường lắng đọng. Bất chợt nhìn sang “cô phóng viên” tương lai, đôi mắt đỏ hoe…

Phượng vẫn phả sắc đỏ chói ngời trong nắng, ve râm ran trong gió ngàn trên những cánh rừng cao su xanh mát. Hè về, mùa thi lại đến, ký ức của thanh xuân tươi đẹp ùa về sưởi ấm trái tim tôi. Vâng, cứ ước mơ, cứ khát khao và đạp bằng khó khăn để biến ước mơ thành hiện thực. Tôi và các bạn của tôi đã sống những tháng ngày tươi đẹp của tuổi học trò, cháy rực nhiệt huyết tuổi thanh xuân để đi qua nhìn lại không có gì phải hối tiếc…

MINH KHÔI