Tuyển nữ Việt Nam vô địch

 Tuyển nữ Việt Nam quả tuyệt vời

Bốn lần liên tiếp nhất sân chơi

Sea games giữ vững ngai làm Hậu

 World cúp vươn lên để sánh người

 Chẳng phải lương cao mà xuất sắc

Không cần thầy ngoại vẫn lên ngôi

Vinh quang Tổ quốc là trên hết

Con cháu bà Trưng quá tuyệt vời.

THÀNH NAM

Chia tay rừng cây

Bao năm gắn bó rừng cây

Sớm trưa mưa nắng tháng ngày bên nhau

Tóc xanh nay đã thay màu

Người đi buồn lắm chuyến tàu hoàng hôn

Mây chiều giăng tím cô thôn

Đường xưa in dấu ngõ hồn nhớ thương

Đem lòng ôm mối tơ vương

Cất đi kỷ niệm đoạn trường người qua

Đêm dài trông ánh trăng xa

Lắng nghe tý tách giọt ngà đầy vơi

Từ đây lặng lẽ bên đời

Khép tâm tư lại rót lời thơ ca…

THANH ANH

(Cao su Hòa Bình)

Cõng Mẹ!

Tháng sáu về trong sợi nắng hanh hao

Dáng mẹ oằn theo từng đường dao, giọt mủ

Một đời ấp ôm – Một đời lam lũ

Chắt chiu, dụm dành nuôi lớn khôn con!

Đi hết hơn nửa chặng đường đời

quay lại chợt thấy Mẹ… héo hon…

Mới nhận ra mình vô tâm đến thế

Danh vọng, tiền đồ,… hôm nay

đều đổi từ thanh xuân của Mẹ

Đổi từ những sớm khuya, mưa bão… trằn mình!

Mẹ ơi!

Dẫu cuộc đời nhục nhục – vinh vinh

Đường con đi ghềnh ghềnh – thác thác

Nguyện lấy những hy sinh lớn lao một đời ghi tạc

Sống đúng lời dạy ngày nào gói trọn một chữ: “Nhân”

Chỉ mong Mẹ quẳng bớt gánh lo đi, đặt nhẹ tiếng ‘tảo tần’

Cho đứa con vô tâm chặng này cõng Mẹ.

Cho con được làm tròn khi con còn có thể.

Mẹ ơi!

 NGUYỄN THỊ ANH QUỲNH

(Nông trường Minh Hưng – Cao su Phú Riềng)

Vững bước tương lai

Mùa hạ về – Lại đến mùa thi

Màu phượng vĩ cứ nồng nàn da diết

Trang lưu bút trao tay ngày tạm biệt

Xa mái trường nhiệt huyết tuổi xuân

Sân trường hàng cây ghế đá lặng thinh

Chỉ tiếng gió lùa qua ô cửa nhỏ

Những đêm trắng miệt mài bên trang vở

Tạc dạ công cha, nghĩa mẹ dặn nằm lòng

Nắng rát mưa sa… bao vất vả vun trồng

Giọt mủ chắt chiu cho con dày kiến thức

Chắp cánh ước mơ – với niềm tin thao thức

Làm chủ tương lai luyện trí ươm tài…

Rồi mai đây trên chặng đường dài

Truyền thống ngành – vững bước tương lai…

NGUYỄN NGUYÊN

Anh theo em

Anh theo em về buôn làng Tây Nguyên 

Nơi bạt ngàn vườn cao su xanh lá 

Nơi dấu chân em hàng ngày đi qua 

Nơi bàn tay em làm nên tất cả 

Anh theo em với dòng điệu dân ca 

Tiếng cồng chiêng được mùa nương vẫy gọi 

Con nai rừng nhìn trăng vàng đỉnh núi 

Anh theo về dòng mủ gọi cao nguyên 

Anh theo về nơi rừng xanh thiêng liêng 

Nơi tiếng suối chào bình minh róc rách 

Nơi đời mình qua từng ngày cải cách 

Đất ba zan nuôi ta lớn từng ngày 

Anh theo em về vun đầy hạnh phúc 

Đôi uyên ương chao cánh giữa núi rừng 

Trong nắng sớm mưa chiều bên dòng mủ 

Và đây rồi cuộc sống đã đổi thay.

NGUYỄN VĂN DŨNG 

Người, cây và đất

Cây xanh tốt phải qua chăm sóc 

Muốn vươn cành rễ gốc phải sâu

Bao năm mưa nắng dãi dầu

Vẫn luôn đứng vững một màu xanh tươi.

Đất màu mỡ tay người cày xới

Cây vươn chồi đi tới tương lai 

Cho ta nhìn thấy ngày mai 

Khung trời hạnh phúc tràn đầy niềm vui.

Cây và đất tình người trên hết

Đất với người gắn kết yêu thương

Trải qua sương gió dặm trường

Cao su đem lại tình thương cho đời.

Đã qua hết một thời gian khó

Trên nông trường đã có niềm vui

Công nhân rộn rã tiếng cười

Thu về nhiều mủ cho đời sáng tươi.

Mỗi buổi sáng bầu trời quang đãng

Tiếng nói cười các bạn công nhân

Nhanh tay công việc đang cần

Trao nhau tình cảm mỗi lần gặp nhau.

NGUYÊN NGỌC

Hoa cao su

Từng chùm hoa nhỏ lung linh

Cao su vào vụ hoa xinh ngút ngàn

Mây hồng mây tía mơ màng

Điểm tô tấm thảm xanh hàng xanh cây

Hương thơm thoang thoảng lay lay

Mải mê làm mật ong say lượn vờn

Vi vu từng cánh chập chờn

Gió bay lấp loáng dập dờn nắng phai

Cánh mềm e ấp tóc mai

Nhị rơi lấm tấm bờ vai đợi chờ

Đồng Xoài mình đẹp như mơ

Hoa bung khoe sắc thẫn thờ khách qua

Cao su hoa chẳng kiêu sa

Mà tha thiết nhớ, mà da diết mời

Vụ mùa khai thác tới rồi

Khơi dòng vàng trắng, tặng đời mật ngon….

NGÔ THỊ NGỌC DIỆP

Đường lô

Đó là con đường mòn chạy xuyên qua những lô cao su nối tiếp nhau. Con đường mòn ấy đã in dấu chân tôi và bao bạn bè tôi từ những ngày còn là học sinh cấp 2 cho đến tận bây giờ.

“Đi mãi sẽ thành đường”. Ban đầu là đi xuyên qua lô để rút ngắn khoảng cách từ nhà đến trường. Là xuyên qua lô để tránh cái nắng gay gắt phả ra từ mặt đường nhựa. Là xuyên qua lô để có thể tung tăng chạy nhảy nói cười xô đẩy nhau mà không phiền đến giao thông. Ngày này qua ngày kia, nó thành con đường mòn. Rồi học trò đi, người lớn cũng đạp xe theo con đường mòn đó, rồi bây giờ là xe máy cũng lưu thông. 

Đường lô trở thành một tên gọi rất đỗi quen thuộc với người dân sống cạnh những lô cao su bạt ngàn. Đi đường nào? Đường lô. Đang ở đâu? Đường lô. Gặp nhau ở đâu? Đường lô. Tập kết mủ ở đâu? Đường lô. Cứ thế, đường mòn bỗng trở nên thuận tiện hơn cả những đại lộ. 

Những sáng đến trường, những chiều tan ca, đường lô rộn ràng người xuôi ngược. Đi học về, thảnh thơi đạp xe trong đường lô mát rượi, đoạn đường về nhà như thật gần. Có những hôm cả nhóm dừng xe nghỉ chân giữa khoảng lô nào đó, tha thẩn nhặt vài hạt cao su, hay gom lá tung lên đầu một đứa nào đó, cũng có khi nằm dài trên nệm lá ngắm bông cao su lấm tấm nắng vàng. 

Giờ, sau một tuần vất vả nơi thành phố hoa lệ ồn ào, điều làm cho lòng bình an nhất là cuối tuần trở về quê, chạy xe chầm chậm trong con đường lô quen thuộc để hít hà mùi mủ ngai ngái, để nghe xào xạc lá cao su khi gió về, để thấy lấp loáng ánh nắng trong vòm trời xanh um… và biết rằng, phía cuối con đường mòn là cha mẹ đang chờ mình với bữa cơm đạm bạc đầy yêu thương. Chỉ chừng đó thôi là đã thấy đủ đầy hạnh phúc cả cuộc đời.

CỎ THƠM