Bốn chấm không

  • Xem video trên kênh của báo ngành mình thấy máy móc canh tác trên vườn cây ở một công ty miền Đông hay quá Tư Mủ?
  • Máy gì hả ông?
  • Thì máy vừa cày vừa bón phân, rồi có cả máy bay phun thuốc nữa kìa, hiện đại không khác gì nước ngoài luôn.
  • Đã vậy hả, vậy là công nghệ của cao su mình sắp tiến lên hiện đại rồi hà.
  • Đúng rồi, cả thế giới đang tiến lên bốn chấm không mà. Mình bị tụt hậu sao được.
  • Vậy thì sao này công nhân mình đỡ cực lắm đó, năng suất, hiệu quả lại tăng. Quá hay luôn.

HAI CẠO

Cạo đụng

Một lần, thằng Tâm lấy mỡ phạm (Vaseline) bôi trám vết phạm trên miệng cạo, vì trong lúc thao tác nó lỡ tay dao xóc da mặt cạo tái sinh làm phạm gỗ. Bác Tám phu công-tra thấy nó đang lom khom làm việc trong khi mọi người nghỉ ngơi, Bác mới nói:  

– Bây cạo phạm mà biết sửa sai là tốt lắm!

– Dạ.

– Nhưng kể cho bây nghe chuyện này, hi hữu nghen, nhờ cạo phạm mà ông Ba Bồi lấy được cô vợ xinh xắn nhứt trong tổ cạo thời của bác đó bây!

– Sao ngộ vậy. Cạo phạm chứ có phải cạo giỏi đâu bác?

– Thì vậy mới nói. Hồi đó, ông Ba Bồi là thanh niên vạm vỡ khỏe mạnh, giỏi giang xốc vác việc nặng nhọc từ đổ mủ lên tẹc, chèo chống cây cao su ngã nghiêng do bão lũ, khuân vác vật tư, nhu yếu phẩm gạo thóc, mần heo xẻ thịt phân phối… Riêng cái khoản thao tác cạo là vụng về, cạo xấu đau xấu đớn, miệng cạo thì võng vẹo, còn sẹo phạm lỗ hang ôi thôi chỗ nào cũng có. Nhưng ông được cái tốt bụng, mấy cái việc nặng nhọc đó, ông gánh vác hết cho mấy chị em phụ nữ. Bởi vậy, mấy chị có tay nghề thuần thục ngày nào cũng đến cạo phụ sửa chữa những sai phạm trên miệng cạo cho ông. Trong số những chị em đó, có cô Loan là thợ cạo giỏi, lại trắng trẻo đẹp người đẹp nết…

– Rồi sao nữa bác?

– Bây đừng có nôn nóng. Cô Loan là thợ giỏi, ngày nào cổ cũng cạo phụ ông Ba Bồi đến xong phần cây mới thôi. Rồi một bữa cổ nói với ông Ba Bồi như vầy nè: “Em cạo sửa cây cho anh, lần nào em cũng đổi hàng, đổi cây. Vậy mà tới dăm anh cạo thì lại đụng…”. Ông Ba Bồi thật thà: “Anh đụng… là vô tình thôi, chứ anh không có ý này nọ đâu. Em đừng hiểu lầm anh!”. Cô Loan gắt lại: “Anh cạo đụng… sờ sờ ra đó, anh đi mà xem, cạo tới cây nào cũng đụng tùm lum tùm la hết trơn trọi”.

Ông Ba Bồi ngồi thừ xuống gốc cây, cũng chẳng trả lời trả vốn, im re… Một lúc sau, ổng mới lập bập nói: “Cho anh xin lỗi em nha!”.

Cô Loan trông ông Ba Bồi thật tội nghiệp nên xuống giọng: “Sao anh lại xin lỗi em?”. Ông Ba Bồi: “Thì anh lỡ… đụng em mà!”.

Từ lúc đó về sau, ông Ba Bồi tay nghề cạo mủ khá lên thấy rõ. Rồi một năm sau đó ông Ba Bồi chính thức cầu hôn cô Loan hoa khôi của tổ. Mọi người được dịp hoan hỉ chúc phúc, ăn cỗ láng môi no nê. Nhân lúc họ đang vui, thì bác hỏi: “Tân nương thợ giỏi, còn tân lang thợ dở. Vậy thì hòa hợp nhau chỗ nào chứ?”. Cô Loan cười tươi bật mí: “Em quen miệng nói cạo đụng (tức: cạo phạm gỗ), em nhắc nhở, mà anh ấy thì thiệt thà cứ nghĩ ảnh lỡ đụng tay vô người em, bị em bắt bẻ, em mắc cười muốn chết, nhưng giả đò nghiêm nghị, song em nhìn mặt anh ấy sợ mà tội nghiệp, mà thấy thương ghê luôn”.

Thằng Tâm và mọi người nghe xong câu chuyện nhờ cạo phạm mà lấy được vợ đẹp và bật cười vỡ lẽ: “Cạo đụng” là “cạo phạm”. Trời, trời…

VÂN NGUYÊN