Khát vọng bình yên

CSVN – “Rồi dặt dìu mùa Xuân theo én về/Mùa bình thường mùa vui nay đã về…”, những ca từ tươi vui trong nắng thanh tân báo hiệu một năm mới đang về, một mùa mới căng tràn sức sống đang gõ cửa và lòng người rạo rực đón chào vận hội mới…

Ảnh: Vũ Phong

 Vậy là chúng ta đã đi qua năm cũ – Một năm chưa có tiền lệ, một năm khác thường, một năm đầy biến động với bao thách thức tai ương thường trực, bởi dịch bệnh Covid- 19 hoành hành dường như đã “bào mòn” sức chống chịu của con người… Tất cả những “nốt nhạc buồn” của 2021 đã in dấu trong từng trang viết được bạn đọc gởi về Trang sáng tác như giãi bày nỗi niềm, bộc bạch cảm xúc trong muôn vàn gian khó bủa vây, nhưng đâu đó vẫn lấp lánh khát vọng bình yên, nghị lực chống chọi “bão giông” và niềm tin về ngày mai khi dịch bệnh sớm được đẩy lùi…

Những ngày cuối năm Tân Sửu, trong bao nguy nan dịch bệnh lây lan, trong bao bộn bề của mùa thi đua nước rút hoàn thành kế hoạch, có bạn đọc gởi về Trang sáng tác những dòng cảm xúc thật đẹp, lan tỏa năng lượng tích cực: “Tiết trời những ngày cuối năm thật lạnh, con đường vào lô cao su vắng hẳn tiếng nói cười của những người thợ do tuân thủ quy định phòng chống dịch. Nhưng chúng tôi không hề thấy đơn độc, khi đưa nhẹ những đường dao cứa vào thân cây những giọt nhựa trắng ngần rơi tí tách vào chén mủ, bỗng nhiên thấy lòng mình ấm lại, bao cảm hứng dâng trào khi nghe tiếng lá xì xào, dòng nhựa trắng xôn xao…

Ừ nhỉ, tại sao cây chắt chiu để tận hiến, vắt kiệt “dòng sữa ngọt ngào” cho con người những giọt mủ trắng trước khi trút lá nghỉ đông thì giá lạnh kia nào có thấm tháp gì? Ngày mai thôi, những giọt mủ chắt chiu  này sẽ hòa vào những tấn sản phẩm mủ vượt của cá nhân, của tổ, đội và của nông trường để góp phần hoàn thành  kế hoạch sản lượng khi đi qua một năm đầy gian khó… Tự nhiên thấy phấn chấn lạ, như có thêm động lực,  sức mạnh nội sinh, hết cây này di chuyển sang cây khác cố gắng hoàn thành công việc trước khi trời vừa ửng sáng…”.

 Năm cũ qua đi – Một năm với nhiều biến cố, một năm loay hoay “vùng xanh, vùng đỏ” bởi dịch bệnh, cuộc sống của người dân bị đảo lộn bởi “giãn cách, cách ly”. Thương thật nhiều những đứa trẻ mồ côi, đôi mắt thất thần mất đi chỗ dựa tinh thần trong mùa dịch; thương ánh mắt mỏi mòn người lao động mất việc làm; thương những kẻ tha hương lắng lo từng bữa cơm qua ngày với con đường về quê mờ mịt… Nhưng lòng cũng ấm hơn khi có những bàn tay nâng đỡ, tình người hiện hữu “lá lành đùm lá rách” trong những lúc nguy nan…

  Cũng chính vì lẽ đó mà biết bao câu chuyện, bao cung bậc nỗi niềm…. đã đem đến cho trang báo sự tươi mới của nhiều cảm xúc và có thêm những người bạn mới trên các vùng miền Tổ quốc. Điều  trân quý ở những bài viết gởi về Trang sáng tác đó là sự thân thành trong cảm xúc, mộc mạc trong diễn đạt, giản dị trong cách viết… Tất cả làm nên “đặc sản” – dư vị khó quên của tờ Tạp chí Cao su VN.

 Chào năm 2022 – Khát vọng bình yên! Chúc bạn đọc có một mùa Xuân ấm áp sum vầy với bao niềm hứng khởi và hy vọng lớn lao về chặng đường phía trước.

                                                                 MINH KHÔI
Chúc mừng năm mới

Tân Sửu gian nan đã vượt rồi

Chúc cho năm hổ sức nhân đôi

Quyết tâm thắng dịch cao hơn núi

Khí thế dựng xây tựa bạt đồi

Kinh tế phục hồi mau phát triển

Dân tình phấn khởi của sinh sôi

Xấu xa tiêu cực thiêu tàn lụi

Xã hội văn minh búp nở chồi.

ĐỖ VĂN TÂN
Mừng Xuân

Đông tàn, rồi lại đến Xuân sang

Kết thúc năm qua đạt điểm vàng

Sản lượ̛ng cao su về vượt ngưỡng

Vườn cây kiến thiết cũng khang trang…

Nhờ tay xuất sắc người thợ giỏi

Chịu khó, chịu thương cực chẳng màng

Đem đến thành công luôn toả sáng

Đón chào Xuân mới vạn bình an.

TRẦN THỊ NGHÊ
Ngành cao su chào Xuân

Chào mừng năm mới cao su ta

Tình nghĩa vui Xuân mãi đậm đà

Nông trường vươn lên thêm vững mạnh

Công ty đổi mới thật hài hòa

Chung tay tô thắm ngành hưng thịnh

Góp sức xây dựng nước non nhà

Vàng trắng bội thu đầy hứa hẹn

Toàn ngành thắng lợi mãi thăng hoa …

LÊ THANH SƠN
Việt Nam đất nước của Niềm tin!

Sự sống này đáng giá bao nhiêu?

Khi mỗi phút mỗi giây trôi qua

đều nặng mang vô vàn hy vọng

Khi ngoài kia bao mảnh đời đang vật lộn

 kiếm tìm sự sống

Sự sống mong manh. Sự sống vô thường…

Đến bao giờ dẹp hết được tai ương

Để tất cả trở nên bình thường mới

Để ta bước qua nhau không vội

Đủ nhìn nhau trìu mến một câu chào.

Sẽ nhanh thôi. Chắc chắn sẽ thành thôi.

Nước Việt ngàn đời anh dũng

Dân Việt đoàn kết từ trong trứng

Mẹ Âu Cơ ấp ủ vuông tròn.

Cố lên nào giữ lấy nước non

Xưa Vua Hùng đã dày công gầy dựng

Lời Bác dặn cháu con thêm vững

Dân tộc một lòng theo Đảng tiến lên.

Cuộc chiến này không súng đạn bom rền

Vẫn đậm tình anh em đồng chí

Dẫu biết trước muôn trùng dâu bể

Quyết bên nhau bền bỉ đến cùng.

Cố lên nào nước Việt sẽ thành công

Ngày không xa vang khúc ca “đại thắng”

Chặng đường dài đã qua bao nhiêu chặng

Chưa chặng nào khuất phục trước lâm nguy.

Cùng chung tay viết tiếp sử kia

Gìn giữ non sông ngàn đời hưng thịnh.

Vươn tầm cao năm châu bốn biển

Cố lên nào. Đất nước của Niềm tin!

NGUYỄN THỊ ANH QUỲNH
Xuân về

Xuân về hoa cỏ ươm mầm

Chồi non lộc biếc thì thầm nắng mai.

Xuân về tô điểm mắt nai

Lung linh một thoáng cho ai nồng nàn.

Xuân về hạnh phúc dâng tràn

Ngàn tia nắng ấm mênh mang đất trời.

Xuân về rộn rã bao lời.

Chúc nhau đầm ấm trọn đời bên nhau.

Xuân về áo mới thay màu

Em thơ hớn hở cụ già hân hoan.

Xuân về mộng dệt chứa chan

Dịu dàng, âu yếm duyên nàng anh trao.

Xuân về én liệng trời cao

Cho tròn nỗi nhớ khát khao ân tình.

Xuân về vạn vật tươi xinh

Đầu năm đi lễ xin mình có đôi.

Xuân về trời đất giao duyên

Anh hùng gặp gái thuyền quyên má hồng.

Xuân về nên phận vợ chồng

Trăm năm trọn nghĩa tình không đổi dời.

Xuân về muốn nói bao lời

Mênh mang trời đất rạng ngời sắc xuân.

Chúc cho hạnh phúc toàn dân

Từ Nam đến Bắc muôn phần ấm no.

TRẦN KHẮC MỊCH
Người đàn bà làm thơ

Đeo một chiếc khẩu trang

Lại thêm một chiếc nữa

Rồi lại thêm một chiếc

Người đàn bà bắt đầu làm thơ.

Tiếng quét đường vang lên nhịp nhàng

 nhịp nhàng hòa vào tiếng gió

Người đàn bà cầm chiếc chổi tre mài mực xuống đường

Những vần thơ đầu tiên vang lên trước ngõ.

Hành trang họ mang theo

Không phải bút mực

Không phải trang giấy trắng

Mà là chổi, xẻng, xô, xe… vương vãi những mùi hôi.

Người đàn bà xúc lên xe những năm tháng

Truân chuyên nắng mưa bặm bụi cuộc đời

Những dòng thơ cứ chảy tự nhiên

Những dòng sông quặn đỏ.

Những dòng thơ chỉ họ thuộc lòng

Những vần thơ không ai đọc

Những bài thơ không gửi đi đăng báo, dự thi.

Một mùa Xuân nữa lại về cùng đất nước quê hương

Khi những nhà thơ đang viết

 những bản tình ca thơ Xuân lãng mạn

Khi nhà nhà đang quây quần bên nhau ấm áp

hào hứng đón giao thừa

Những người đàn bà lại đi ra đường

tìm cảm hứng

viết những bài thơ ca ngợi cuộc đời.

Âm thầm…

Những con tằm nhả tơ

Thành những bài thơ theo gió

Bay xa…

NGUYỄN CHÍ DIỄN
Trước thềm Xuân

Tia nắng cuối đông lấp lánh hạt sương mai

Cánh én bồi hồi loan tin phố xá

Khi dịch bệnh đã trong vòng kiềm tỏa

Những “vùng xanh” vẫn mở rộng dần

Trải bao tháng ngày chống dịch gian nan

Phong tỏa, cách ly… Nhà nhà biệt lập

Bởi vi rút thật hiểm nguy rình rập

Và gieo bao nỗi kinh hoàng…

Mà niềm tin vẫn từ ấy con đường

Cả nước đồng hành cho ta sức mạnh

Chống giặc vô hình muôn ngàn tia nắng

Những đoàn quân vạn dặm nước non này!

Như nắng Xuân về xào xạc bóng cờ bay

Hoa của đất lại ngời ngời phương ấy

Hỡi bóng chị bóng anh và vòng tay nhân ái

Cao cả nghĩa tình còn mãi tháng năm…

NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
 Đất quê 

Đất quê là gạo trắng thơm

Bạc màu áo mẹ sớm hôm dãi dầu

Khói loang chái bếp hoen màu 

Vàng ươm năm tháng in sâu cõi lòng. 

Đất quê là luống cày vồng

Tay cha chai sạn gánh gồng hai vai

Góc vườn thoang thoảng hương nhài

Đượm từng vị ngọt vơi đầy từng đêm. 

Đất quê là miếng trầu têm

Xe duyên dạm hỏi tình em đang chờ

Hiên nhà nghiêng ánh trăng mờ

Hoa cau trắng rụng để thơ thẩn buồn. 

Đất quê là những tâm hồn

Vành nôi nuôi lớn cội nguồn vẫn xanh

Bên thềm thánh thót vàng anh

Khoảng riêng dấu lặng đọng thành lời thương.

NGUYỄN TẤN THUYÊN
Sáng ở Bình Quới

Sáng, ghé du lịch Bình Quới

Thăm nhà lưu niệm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Anh vẫn đứng đó mỉm cười với bạn bè đấy chứ

Rừng xưa đâu đã khép…

Để có một cõi đi về…

Sông Thị Nghè nước vẫn chảy mải mê…

Những đám lục bình trôi về đâu ai biết?

Đời người như anh đã viết

Ở trọ trần gian…Thôi nỡ trách gì nhau…

Trời vẫn xanh gió sớm vẫn dạt dào

Mây vẫn bay để thế gian…nhắc hoài nhạc Trịnh.

VĨNH TÂN
Thơ tình viết trong tâm dịch

Sóng vỗ bờ… Xa những triền cát trắng

Dịch bệnh cách ly vắng ánh sao trời

Ngành Y tế đã bước vào trận chiến

Giữ bình an trên những tuyến cách li

Thơ tình viết gửi em nữ bác sĩ

5K là “dĩ bất biến” phải không em?

Công trường và nhà máy không tiếng động

Lửa cháy… Nóng lò thiêu những xác hồn!

Dòng người thoát dịch qua điểm chặn chốt

Vượt lâm nguy cốt để được sinh tồn

Nhà trường làm nhà thương dập dịch

Cứu bệnh nhân nguy kịch trước tử thần

Công an quân đội đã cùng vào cuộc

Chuyển gạo tiền tiếp thuốc đến nhà dân

Những doanh nhân với tấm lòng hào kiệt

Nuôi trẻ mồ côi nên kiếp làm người

Thơ xé vần… giữa canh trường sâu lắng

Sáng phòng văn…anh thức trắng – Đêm trường…

Tp. Thủ Dầu Một, đêm 29/7/ 2021

LÊ TIẾN MỢI

(Gửi Bs Thanh T.)