Thiêng liêng hai tiếng Việt Nam

Ai chẳng có xứ sở quê hương

Nơi chôn rau cắt rốn

Nơi bóng mẹ tảo tần hôm sớm

Hạt lúa củ khoai nuôi con lớn mỗi ngày

Dòng sông quê bao ký ức còn đây

Nước vẫn đỏ phù sa. Và cánh đồng xanh biếc

Ống khói vờn sáng mai này da diết

Em lại vào ca sau những ngày giãn cách

Cùng cả nước chung tay chống dịch…

Nhiệm vụ kép! Son sắt niềm tin

Đất nước cơ đồ rạng rỡ con đường

Ngọn cờ đỏ vẫn tung bay lặng lẽ

Như trầm tích Thăng Long trang sử đỏ

Tiếng hát bừng lên bao thế hệ

Con cháu Lạc Hồng muôn thuở Tiến quân ca…

Sáng thu này lại tiếng hát ngân nga

Trời Ba Đình xanh ngắt

Trong nắng thu ngỡ bóng Người trầm mặc

Vẫn dõi theo mỗi bước chúng con đi

Đường hạnh phúc bao mưa nắng thầm thì

Như quyết nghị Chính phủ họp thường kỳ

Đất nước đẹp giàu – Nhân dân thịnh vượng

Khát vọng lớn từ mùa thu ánh sáng

Cả non sông vẫn hòa nhịp đi lên

Phù sa sông Hồng hay máu chảy con tim

Việt Nam ơi! Hai tiếng gọi thiêng liêng…

NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG

Vu lan nhớ Mẹ

Chốn thị thành con thấy mệt quá Mẹ ơi

Muốn được chạy về vùi đầu vào lòng Mẹ

Muốn được khóc òa lên như thời thơ bé

Để được dỗ dành: Nín đi nhé. Mẹ thương!

Ngày rời vòng tay Mẹ con gái lên đường

Bao hoài bão, ước mơ trong mình ấp ủ

Con nào đo được những đêm dài không ngủ

Mẹ thấp thỏm ngóng trông, lặng lẽ mong chờ…

Có những lần con chợt tỉnh giữa cơn mơ

Tay với vào không trung để tìm ôm Mẹ

Rồi chợt nhận ra… con biết mình không thể

Cắn chặt môi mềm. Con nén nghẹn Mẹ ơi!

Cuộc sống tha phương không nói hết thành lời

Cay đắng, đớn đau, trái ngang đều có đủ

Sóng gió bủa vây con căng mình bám trụ

Như cánh chim trời lạc lõng giữa mênh mông.

Con mệt rồi muốn về ôm Mẹ được không?

Quẳng hết âu lo, muộn phiền nơi phố xá

Về bên mái tranh nơi làng quê yên ả

Nằm nghe Mẹ vỗ về khúc hát à ơi!

Thật may mắn cho con có Mẹ trên đời

Tháng bảy rồi hạnh phúc nào hơn bên Mẹ

Nói hết bao điều bấy lâu con chưa thể

Nói hết lòng mình khi còn chưa trễ

Cảm ơn đóa hồng đẹp nhất cuộc đời con!

Bình Phước, ngày 4/8/ 2021

NGUYỄN CÔNG QUỲNH

Thương thợ cạo!

Sáng nay trời bỗng đổ mưa

Vườn cây thì cũng mới vừa dứt dao

Giữa cơn giông, mắt nhạt nhòa

Nhìn từng chén mủ nước vào rửa trôi

Xót lòng chẳng đặng người ơi

Giọt thương,

giọt đắng…

Ôi thôi, thật buồn…

Thương thợ cạo mùa mưa tuôn

Chạy đua trút mủ, chẳng ngừng bước chân

Tôi yêu

công việc công nhân

Những mùa mưa đến… phân vân nỗi lòng!

KAI VĂN