Quê hương mình đẹp lắm

Đất nước mình đẹp lắm phải không em

Lời thơ viết với nỗi lòng trăn trở

Cánh rừng xanh đất ba zan màu mỡ

Lộc Ninh ơi cơn gió thổi giao mùa.

Đất quê mình đẹp như những bài thơ

Bình Phước đó từng giờ luôn thay đổi

Tôi gặp em giữa trưa hè nắng dội

Mặt che khăn em nói đến nông trường.

Những Bù Đăng, Bù Đốp rất thân thương

Cao su mọc kín đường che nắng gắt

Mái tóc em tỏa hương thơm ngan ngát

Đôi bàn tay thoăn thoắt mủ vơi đầy.

Là mạch nguồn – vàng trắng mấy ai hay

Là sữa mẹ vun dày trên đất mẹ

Là khoáng sản em ơi giàu lắm nhé

Bình Phước ơi! Ta rất đỗi tự hào.

PHẠM TRỌNG ĐỊNH

Những đội quân “Nam tiến”

(Kính tặng những đội quân y tế miền Bắc chi viện miền Nam dập dịch Covid – 19)

Xưa “Nam tiến”

Diệt thù giữ nước

Nay “xuôi Nam” dập dịch cứu dân

Người “tiền tuyến” xông pha thử thách

Kẻ “hậu phương” ngóng đợi tin lành.

Tình non nước

“Hở môi, răng lạnh”

Nghĩa Bắc Nam “máu chảy, ruột mềm”

Đội quân mười ngàn người tăng viện (*)

Trắng áo blu dịu mát không gian.

Vui nhớ lắm

Những ngày kháng chiến

Lòng hẹn lòng “ngày Bắc, đêm Nam”

Cả nước một nhà, Bắc Nam liền khúc

Nghĩa đồng bào máu chảy về tim.

“Con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”

Trong tai ương, em gọi anh thưa

Những đoàn quân hôm nay xung trận

Cùng mặn nồng tình nghĩa như xưa.

Chung ý chí

Dập tan dịch bệnh

Bắc Trung Nam cả nước dốc lòng

Qua gian khó, tình người càng cao cả

Thắm nghĩa đồng bào máu thịt, sắt son.

(*) “Đội quân mười ngàn người …”: Theo số liệu đã đăng trên các báo

ANH PHONG

Uống chậm ly chiều…

Không hối hả

Nhịp xe chầm chậm

Thấp thỏm mặt người

sau lớp chắn khẩu trang

Những lối phố dư thừa gió nắng

Thèm một chuyến xe quen…

Phố nhớ hơi người

Đâu rồi hỗn độn thanh âm

Những sáng trưa chiều

trôi đi lằng lặng

Ngày nối ngày mong Covid tan…

Chiều bãng lãng

Chiếc lá rơi không biết về đâu

Ngọn đèn đường thắp nỗi ưu tư

Phố trầm lặng chưa tan

mùa giãn cách

Uống chậm ly chiều

Sóng sánh bóng hoàng hôn…

TỊNH BÌNH