(Kính tặng các nhà báo nhân ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6)
Đường ta đi xa gần vui thế
Đến tác nghiệp đâu kể thời gian
Tây Bắc trắng muốt hoa ban
Tây Nguyên thơm nức rừng lan muôn màu.
Nhà báo tới tuyến đầu diệt vít
Cô rô na nhiều ít sá chi
Lương khô cùng với bánh mì
Dừng chân lót dạ diệu kỳ là đây.
Nơi biên giới luôn đầy gian khó
Ngoài đảo xa sóng gió hiểm nguy
Nhà báo chẳng có tính suy
Xung phong ra trận ước gì góp công.
Toàn đất Việt Tây Đông Nam Bắc
Có nhà báo nắm chắc bút hoa
Viết bài đăng ảnh gần xa
Người tốt việc tốt bài ca tuyệt vời.
Muôn nhà báo trọn đời cống hiến
Tăng niềm vui tan biến nỗi đau
Khó khăn khắc phục có nhau
Đấu tranh tiêu cực trước sau vững lòng.
Mực bút thép như dòng sông chảy
Đem phù sa cho nảy mầm cây
Làm đẹp khi đến nơi đây
Xua tan dịch bệnh dựng xây nước nhà!
NGUYỄN SỸ VUI
Niềm vui đầu tiên
Tôi đến với việc viết lách không phải tình cờ, vì đó là đam mê hết sức gần gũi với công việc dạy học. Nhưng viết về đề tài cao su, gởi bài cho Tạp chí Cao su Việt Nam và được chọn đăng thì hoàn toàn là “duyên”.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình có ba mẹ anh chị đều là công nhân cao su, sống cạnh những lô cao su bạt ngàn với biết bao ký ức tươi đẹp nên tôi có một cảm xúc rất đặc biệt khi nghĩ về cuộc sống lao động nhiều vất vả nhưng cũng nhiều niềm vui của người công nhân. Trong lòng tôi, rừng cao su có vẻ đẹp riêng của nó, tôi đã từng say sưa chiêm ngưỡng những đổi thay theo từng mùa rất riêng mà chỉ có người nào gắn bó với loài cây ấy mới cảm nhận được.
Và những cảm xúc ấy cứ dồn nén đã thôn thúc tôi viết lên thành văn, thành thơ. Cảm xúc được diễn tả cụ thể qua ngôn từ sẽ mang lại cho ta niềm vui và hứng khởi trong công việc. Hữu duyên, nên tôi được bạn tặng cho mấy số Tạp chí. Đọc và nhận thấy tờ báo có nhiều thông tin hay và gần gũi. Qua từng trang báo, tôi như thấy lại bóng dáng của những tháng ngày lao động vất vả, thấy vui với những hoạt động phong phú và sự phát triển lớn mạnh bền vững của ngành cao su trên cả nước.
Tôi mạnh dạn gởi bài cho Tạp chí, mong muốn gởi gắm cảm xúc và lan tỏa tâm tình. Bài gởi đi rồi, lòng bồn chồn lo lắng, vì chưa bao giờ dấn thân vào việc cộng tác với báo chí. Hồi hộp vì không biết bài có được chọn đăng? Lo vì bài gởi vào email của Ban Biên tập không biết các anh chị có đọc hết không… Dù bài nào gởi đi cũng được trả lời mail rất lịch sự và thể hiện sự chu đáo, trân trọng.
Tất cả vỡ òa trong hạnh phúc khi nhận báo biếu, đồng nghĩa với việc bài của mình đã được chọn đăng trên mặt báo. Niềm vui thật sự đến với tôi, đó là sự động viên, là sự đồng cảm với những nỗi niềm của lòng mình muốn trao gởi. Tôi khoe với đồng nghiệp, với học sinh… Có người bạn nhắn: Vui nha, và có chút quà mua kem cho học trò nữa…
Hạnh phúc của người cầm bút là được trải lòng với mọi người. Dẫu chưa phải là cây bút chuyên nghiệp, có những bài viết còn non tay… Nhưng vui vì có cơ hội viết về những con người, những nơi, những ký ức mà mình thương mến…
MỸ PHƯƠNG
(Long Khánh – Đồng Nai)