Thương về màu tím bằng lăng

CSVN – Bạn thấy gì trong màu nắng hạ chói chang? Chùm phượng vĩ hay tiếng ve ngân rộn ràng? Màu tím bằng lăng liệu có ai còn nhớ? Thuở sân trường, hạ về một màu tím thủy chung. Ký ức thành dòng, khóe mắt ta rưng rưng, nhớ thời dấu yêu cắp sách tới trường…

4-4

Dường như mùa hạ đã đánh thức vạn vật, tạo nên bao sự kì diệu mà không ai ngờ. Nhìn kìa, mới đây thôi dãy bằng lăng vẫn còn trơ trụi lá, chìa ra những cánh tay khẳng khiu với lớp vỏ sần sùi, thô ráp, đôi khi khiến người ta lầm tưởng là nhành củi khô, vậy mà chỉ mới chớm hạ thôi những giọt tím đã bắt đầu nhu nhú trên nụ hoa làm không biết bao con tim khắc khoải đợi chờ. Vào giữa hạ, hoa bắt đầu nở bạt ngàn, tầng tầng lớp lớp bồng bềnh như những cụm mây màu tím trên tàng lá xanh ngời.

Gió hạ vừa đến, đám mây tím rung rinh di động như sắp sửa bay lên không trung cao vút. Bằng lăng được trồng nhiều ở sân trường, là người bạn thân thiết của học trò. Lao xao trong cái nắng mùa hạ tiếng trầm trồ, náo nức của những cô câu học trò chỉ trỏ: “Đẹp quá! Đẹp quá!”. Lại nhớ về thời ta mơ mộng, vịn tay hái những nhành hoa tím, “bạo gan” giấu vào hộc bàn của cô bạn gái thầm thương.

Cây bằng lăng tím. Ảnh: Minh họa
Cây bằng lăng tím. Ảnh: Minh họa

 

Cứ tưởng cô bạn sẽ vui khi thấy nhành hoa tím, nhưng không cô bạn đã bừng bừng nổi giận. Mãi sau này mới biết rằng cô bạn chỉ thích nhìn hoa đang còn ở trên cây, nếu hái xuống rồi thì thương hoa lắm, hoa lại nhanh hoen tàn. Trách bản thân ngốc nghếch rồi lại càng thêm yêu cô bạn bởi lý do quá đỗi dễ thương!

Mùa hạ của những năm cuối cấp, ta náo nức chuẩn bị làm lưu bút lưu giữ những kỉ niệm thân thương của tuổi học trò. Cánh bằng lăng rớt xuống bàn tay, rồi khẽ khàng thành chú bướm tím xinh xinh trong trang vở trắng cùng bao lời tâm sự tuổi hoa. Cuốn lưu bút ngày xưa là kỉ vật, là kho báu mà ai cũng gìn giữ trân trọng.

Bây giờ chữ trong lưu bút đã nhòe, cánh bằng lăng cũng không còn được tím trinh nguyên như thuở trước nhưng tất cả vẫn vẹn nguyên bao yếu dấu tuổi xanh! Vẫn thấy sắc tím bình dị quanh ta, ơ hờ, ủ rủ, da diết diệu kỳ! Vẫn thấy màu man mác buồn trong buổi chia tay bịn rịn, bạn bè bên nhau chẳng thốt nên lời.

Năm tháng ấy ta đã đi qua những giận hờn, những vui vẻ cười đùa cũng những bông bằng lăng yêu dấu. Như một nốt nhạc ngân lên đánh dấu cho bước ngoặt trong năm, bằng lăng chứng kiến những năm tháng của tuổi trẻ, của ước mơ cháy bỏng.

Dẫu đã xa tuổi học trò nhưng khoảng trời màu tím băng lăng ấy vẫn mãi là khoảng trời dịu êm nhất, là bến đỗ tâm hồn của mỗi cô cậu học trò! Mùa hạ mỗi năm vẫn ghé thăm theo dòng chảy thời gian, bằng lăng cội già nhưng vẫn cho đời những bông hoa tím biếc.

Hôm nay đây khi nghe những câu hát của nhạc sĩ Vũ Hoàng: “Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng mà đượm màu tím biếc/ Em đi qua bâng khuâng chợt tiếc/ Ôi màu tím năm nào/ Nắng gửi gì cánh hoa mỏng manh khe khẽ nắng và xin trời ngừng gió/ Em ngập ngừng ngập ngừng tình phai/ Tóc ngang vai tóc ngang vai ai biết ai đợi chờ…” lòng ta lại khắc khoải bâng khuâng, nhớ thương về loài hoa tím!

TĂNG HOÀNG PHI