Gởi em – người thợ cạo

Ảnh: Tùng Châu.
Ảnh: Tùng Châu.

Tôi đến thăm vùng miền đông đất đỏ.

Vườn cao su đang trở giấc giao mùa.

Gặp em cười dưới tán lá lưa thưa.

Giọt mồ hôi chảy đùa vương trên má.

 

Cầm tay em sao mà thương thương quá.

Bàn tay chai gắn bó với mũi dao.

Từng đêm khuya dòng nhựa trắng lao xao.

Theo em đón ánh mặt trời hửng nắng.

 

Và cứ thế em miệt mài đêm vắng.

Bàn chân quen xào xạc lá hanh khô.

Bao năm rồi vẫn thế giữa đường lô.

Em lặng lẽ với tình yêu người thợ.

 

Mai anh về lòng thầm mang nỗi nhớ.

Một bóng hình chăm chỉ giữa vườn cây.

Dù đã xa nhưng vẫn cứ đong đầy.

Em – người thợ góp phần xây hạnh phúc.

                          TRẦN KHẮC MỊCH

(CÔNG TY TNHH MTV CAO SU LỘC NINH)

 

 

Người công nhân cao su

Nơi người Kinh, người Mông, người Thái…

Cùng khoác màu xanh áo công nhân

Nông trường mở giữa đồi cỏ dại

Cho rừng cao su cứ rộng dần…

 

Quên một thời du canh nghèo đói

Ta định cư hạnh  phúc cuộc đời

Đường mới chạy dọc rừng lá vẫy

Trường mới xây tiếng trẻ reo vui.

 

Người công nhân như rừng cây ấy

Đứng hiên ngang, rắn rỏi, thẳng hàng

Không quản ngại mưa dầm, nắng cháy

Hay sương sa, giá buốt mùa đông sang…

 

Dáng nhẫn nại, chuyên cần, thầm lặng

Rừng cao su che kín chân trời

Giọt mồ hôi qua bao ngày tháng

Sẽ thành giọt nhựa trắng tinh khôi…

                                TRẦN VĂN LỢI

Cao su ơi!

Ôi mủ trắng như dòng sữa nóng ấm
Tí tách rơi thấm đẫm nỗi mong chờ
Mẹ cao su yêu mãi đứa con thơ
Cứ ngày tháng vẽ nghiêng bờ áo mẹ

Tình mẫu tử vậy nên thật mạnh mẽ
Cây và người cùng một lẽ nhân sinh
Người chăm cây như chính tấm thân mình
Cây yêu lắm gieo tình thành sữa trắng

Để rồi sục sôi trong lò im lặng
Dâng cho đời hạnh phúc lắng trong tâm
Những chiếc bánh xe đi êm âm thầm
Đến chiếc đệm bồng bềnh ru giấc ngủ

Biết là thế nhưng còn chưa thật đủ
Cao su ơi sứ mệnh còn chông gai
Đưa nước nhà lừng lẫy lên vũ đài
Của thời đại nền công nghiệp bốn không

Hãy vươn sức như Phù Đổng chính tông
Xanh bạt ngàn dẫu đất có hoang lạnh
Và luôn nhớ lòng người không xa lánh
Dẫu bão giông sét đánh vẫn thủy chung.

NGUYỄN ĐỨC TÌNH

 

Em là cô công nhân cao su

Mới ngày nào em đến nơi đây
Núi đồi âm u bốn mùa hiu quạnh
Ngày ra đi mẹ còn xoa mái tóc
Bàn tay em non nớt vụng về

Qua gian lao vất vả tháng ngày
Em lớn lên rồi cô công nhân cao su
Công nhân cao su lên nông trường
Khai phá đồi hoang xây làng mới

Giữa vườn cao su lòng phơi phới
Hương rừng thơm ngát mái tóc em.
Nhớ ngày nào em đến nơi đây
Lòng còn vấn vương với bao nghĩ suy

Đến với nông trường hôm nay đổi mới
Đường, điện khang trang mỗi buổi em về
Đời sống công nhân thêm nhiều ý nghĩa
Em đã lớn rồi cô công nhân cao su.
                         TRẦN HOÀI

 (Cao su Nghệ An)