Tình cao su

Ảnh: Nguyễn Ngọc Hải
Ảnh: Nguyễn Ngọc Hải

Ai qua đất đỏ miền Đông

Ghé thăm xứ sở điệp trùng Cao su

Xưa kia rừng rậm âm u

Chiến tranh tàn phá, bom thù tan hoang

 

Bây giờ tăm tắp dọc ngang

Cao su vươn thẳng, xếp hàng duyệt binh

Mỗi ngày vừa ửng bình minh

Màu xanh áo thợ chúng mình ra quân

 

Nâng niu, chăm sóc bao xuân

Cao su trả nghĩa, thẳng thân, no tròn

Vuốt ve, em nựng như con

Tán xòe xanh mát, gió vờn xôn xao

 

Thương cây, em luyện tay dao

Cạo êm, không để phạm vào, cây đau

Máng che chẳng sợ mưa đâu

Quy trình em thuộc trong đầu, đinh ninh

 

Tay kiềng nâng chiếc chén xinh

Máng tuôn mủ trắng, giọt tình cây trao

Dâng trào cảm xúc nao nao

Tình người, tình đất ngọt ngào con tim

 

 

Đường lô, lăn bánh xe êm

Nhựa về nhà máy, làm nên cốm vàng

Tập doàn – thương hiệu đã vang

Chỉ tiêu chất lượng “top” hàng năm châu

 

Dù cho trồi, sụt cung – cầu

Cao su vẫn vững một màu sắc Xanh….

Ghé thăm, em sẽ đón anh

Nên duyên, đất đỏ tác thành đôi ta.

                  8/8/2018

               ĐỖ VĂN TÂN

   (Bình Thạnh – TP. Hồ Chí Minh)

 

CHẺ TIM ĐÊM…

Mười năm rồi sao anh không trở lại

Sông Trà Nô đêm ấy ngỏ lời yêu

Nắng cô đơn ngày đi không lời biệt

Đêm thiết thao ôi sương trắng hoang phiêu

 

Ôm nỗi nhớ gói đầy miền mong ngóng

Nắng nông trường kiềng chén máng làm vui

Thương chớp bể thấm mưa nguồn gió núi

Anh phương nào bến có cập bờ mui

 

Ôi cổ tích đường trơn đầy lau lách

Xe đạp thồ hai thùng mủ quắn bên

Quên cái mệt quên nực hầm giá rét

Lời thương nào em mãi gọi thầm tên

 

Em vẫn nhớ đêm “âm vang tiếng hát”

Nông trường mình diễn kịch bản “ươm cây”

Em sâu sắc trong vai người thợ cạo

Huy chương vàng năm ấy vẫn còn đây

 

Anh có kể về Phú Riềng tranh đấu

Bốt đồn Tây thấm máu nát tơi bời

Chín mươi năm cuộc thăng trầm dâu bể

Bao niền tin hát mãi chẳng cạn lời

 

Làng dân cạo đêm đại ngàn trăng núi

Gió mông lung cành lá hát hò khoan

Suối róc rách nghĩ gì bao trầm tích

Khuya đỉnh chồi niềm nỗi nợ đa đoan

 

Anh có nghĩ một ngày về thăm lại

Nông trường xưa nơi hai đứa ươm mầm

Cây đã lớn bao thời gian thách thức

Mà tin người cứ vời vợi biệt tăm

 

Em không đợi cũng không buồn không khóc

Chẻ tim đêm em lục kiếm lõi trầm

Cầm năm tháng nông trường soi trước mặt

Hạnh phúc đây rồi em thấy dạ yên tâm.

                                                  TRẦN THỊ THU YẾN

                                                     (Hiệp Đức – Quảng Nam)