Tổ ta xây dưới vòm lá ken dầy

Ảnh: Bùi Thái Dũng
Ảnh: Bùi Thái Dũng

Đất nước rừng cây

Xanh biếc cao su miền đất đỏ
Đất với người hồng lên ngọn lửa
Những chàng trai cô gái mở đường
Cho anh gặp em
Nơi ngọn cỏ nông trường
Nơi con đường cứ bộn bề ý nghĩ
Ta vẫn đến bên hàng cây ủ nhựa
Khơi dòng đời như ngọn gió mùa xuân.

Dòng nhựa trắng chảy từ tim ta đó
Cho đời sáng như mùa lễ hội
Như nhà Rông cao vút trời xanh
Như hàng cây thẳng tắp đội hình
Để mưa nắng gọi về ánh bình minh
Cùng ta xây ánh sáng!
Đất nước dẫu trăm miền xanh thẳm
Vẫn đất này son sắt niềm tin
Bởi hương đời ngát cả vầng trăng
Khi mỗi sớm tinh sương em hàng cây xào xạc gió
Mà mỗi nụ mầm ngỡ từng tia nắng nhỏ
Rừng quê hương hay lá phổi xanh xanh…

Còn đó những ngày sương gió
(Khi mủ cao su cứ vô tình nhảy múa)
Vẫn thì thầm ngọn cỏ mùa xuân!
Đất nước cha ông rạng rỡ con đường
Ôi đất nước của dòng đời cuộn chảy
Đã cho ta rừng cây ngời ngợi
Như em vẫn bên hàng cây ngóng đợi
Lại nắng về từ những áng mây
Tổ ấm ta xây dưới vòm lá ken dày!..
Nguyễn Trọng Đồng
(Phú Lộc, Krông Năng, Đắk Lắk)

CON LẠI VỀ RƯNG RỨC QUÁ MẸ ƠI…

Con lại về rưng rức quá mẹ ơi !
Lối vào lô vẫn bạt ngàn nắng gió
Kí ức xưa vẫn còn nguyên vẹn đó
Thằng học trò trút mủ mới lớp ba
Thời gian trôi mùa khuất lấp bao mùa
Nông trường rộng cây xanh thêm mấy nỏn
Rát bỏng khô hực hầm rơi cời nón
Giọt mồ hôi thương lấm tấm vai gầy
Vẫn nhà kho khu chứa mủ còn đây
Vẫn dốc sỏi vẫn rìa bờ bươm bướm
Vẫn trái rơi ngày lon ton chạy lượm
Vẫn ánh mắt cười của mẹ mẹ ơi
Mang vào thơ con không viết cạn lời
Nhưng thấu hiểu từng đường dao mẹ cạo
Thương đất nhọc nhằn thương cây hiền thảo
Thương nông trường đêm lạnh ánh đèn soi

Con lại về rưng rức quá mẹ ơi!
Thằng để chỏm giờ đã là thầy giáo
Dẫu thị thành dẫu cuộc đua cơm áo
Vẫn vẹn trong con bóng mẹ nông trường
Trăng đại ngàn bàng bạc đỉnh khuya sương
Làng “dân cạo” đã chìm trong giấc ngủ
Ôi giàu sang thước đo nào cho đủ
Vịn câu ca mẹ hát thưở tao nôi
Vịn ca dao cây đã ngút xanh chồi
Con gặp lại tuổi thơ trong bài giảng
Có nỗi niềm mỗi lần con xóa bảng
Chín mươi năm là cả một hành trình
Cho bây giờ cây vững chải hồi sinh
Cho đất mẹ thơm hương màu “vàng trắng”
Bao niềm tin chắc chiu từ sâu lắng
Con trao cho bao thế hệ học trò
Rằng quê mình nay đã thỏa ấm no

Con lại về rưng rức quá mẹ ơi!

HUỲNH NGỌC SÁU
(Hội VHNT Quảng Nam)