Tôi và em

CSVN Xuân – Đêm nay trời trở lạnh, dù tiết trời đã bước qua Đông, mùa Xuân đang đến gần, những giọt sương mai đang đọng nhiều trên lá gây một cảm giác buốt se lạnh.
Ảnh: Nguyễn Văn Thương.
Ảnh: Nguyễn Văn Thương.

Họ hàng, anh chị em cây cao su của chúng tôi ngay từ nhỏ đã được con người tỉa tót cẩn thận, vì vậy khi lớn lên đã có những thân hình rất thẳng và khỏe mạnh, nhờ đó khi chúng tôi nghiêng mình theo luồng gió nhẹ trút bớt những giọt sương trên lá để bớt lạnh là điều rất dễ.

Vẳng xa tiếng gà gáy sáng, tôi lại trở mình theo thói quen để chuẩn bị đón nhận những đường dao cạo của em, rồi sau đó tiết ra những dòng nhựa trong thân mình cho một ngày mới.

Hàng đêm, đến giờ này tôi đã nghe được bước chân em xào xạc trên những chiếc lá khô, sao đêm nay vắng lặng, Tôi bồn chồn không dứt, càng chờ đợi, mong ngóng thời gian như càng kéo dài thêm.

Đã có tiếng gà gáy lần hai chuẩn bị đón chào ánh bình minh đang gần đến, có tiếng nói chuyện vọng tới của các chị công nhân lô sát bên:

  • Sao hôm nay không thấy con Xuân đi cạo vậy?
  • Chắc hôm qua nó dầm mưa để trút mủ nên bị bệnh rồi – Có tiếng chị công nhân trả lời.
  • Hèn gì hôm qua nó là người nhiều mủ nhất trong đội.

Thế là em bệnh nên hôm nay nghỉ cạo, cũng phải thôi – Em là người siêng năng nhất đội. Có nhiều lần tôi chứng kiến trời mưa bất chợt, người khác thì nghỉ nhưng em vẫn cố gắng đi như chạy trong mưa để giành lại ông trời những tô mủ của mình.

Cũng phải thôi, tôi được biết (qua lời của các chị công nhân gần lô nói chuyện với nhau) gia đình em rất khó khăn, cha mất sớm, mẹ sức khỏe yếu phải xin nghỉ làm công nhân, từ đó em được nhận vào làm để thay chỗ của mẹ. Vừa chăm mẹ vừa lo cho đứa em còn tuổi đi học, vì vậy phải cần mẫn, chăm chỉ làm việc để tăng thêm tiền lương hàng tháng, gánh vác công việc gia đình.

Có những lần sau giờ cạo, em và các chị ngồi nghỉ dưới bóng cây rợp mát của tôi, em tâm sự rằng mức lương của người công nhân cao su dù không cao lắm nhưng ổn định, biết tằn tiện cũng đủ sống, không phải phập phồng âu lo hơn những nghề khác…

Mãi nghĩ miên man về em, tôi giật mình khi nghe tiếng bước chân đã đến rất gần, không phải bước chân quen thuộc của em! “ Chết rồi” – người cạo thay cho em hôm nay đây – tôi thảng thốt và rùng mình, dọc thân tôi như co siết và lạnh buốt…

“Sột soạt..soạt…soạt…” tiếng dao cạo cứa vào thân tôi nhanh và vội vàng. Tôi như co rúm thân mình lại khi có lúc đường cạo cứa vào xương, mủ của tôi chảy ra như một sự ép buộc. Nói đúng ra tôi đang chảy nước mắt vì sự đau đớn, cũng phải thôi – đây không phải là vườn cây của anh ta nên anh ta không nhẹ nhàng như em được.

Tôi biết thế nào ngày mai em cũng đến bên tôi, bôi một thứ thuốc làm lành vết thương cho tôi và em sẽ thủ thỉ xin lỗi tôi vì đã không đi làm được để người khác làm đau tôi. Em là thế, rất yêu thương tôi dù tôi không phải là con người như em.

Với ý nghĩ đó tôi cố chịu đau để chờ ngày mai. “Cầu trời cho em hết bệnh”.

Sáng nay tôi thức dậy khi bầu trời còn lấp lánh những vì sao. Sương ít hơn, các chòm lá trên đầu tôi xì xào reo vui như chuẩn bị đón chào một ngày mới. Xa xa đã có những ánh đèn của các anh chị công nhân đi cạo, nó giống như những vì sao đang lạc xuống vườn cây để soi thêm ánh sáng cho những người công nhân trong một ngày làm việc mới. Còn tôi thì mong đợi….

Kia rồi. Tiếng bước chân của em không lẫn vào đâu được, tôi đã quá quen từng bước chân, hơi thở của em khi ở sát bên tôi. Có tiếng chị công nhân đầu lô:

  • Xuân đó à, khỏe chưa mà đi làm vậy?
  • Em khỏe rồi chị, mà có chưa cũng phải cố gắng đi làm, gần Tết rồi phải ráng làm để sắm đồ Tết trong nhà cho đầy đủ. Mua cho thằng em bộ đồ mới nữa là em vui rồi – Tiếng của em trả lời.

Em là vậy đó, niềm vui thật giản dị, hạnh phúc của em rất đơn sơ…

Em đã đến sát bên thân tôi, tôi như ưỡn mình ra chuẩn bị đón nhận đường dao của em, sự cọ xát của lưỡi dao đi vào thân tôi rất nhẹ nhàng, ân cần, mềm mại. Tôi sung sướng chuyển mình, cố tiết nhanh những dòng nhựa trắng chảy dọc theo thân cây đuổi theo từng đường cạo của em. Tôi muốn mình chảy ra thật nhiều mủ để giúp em lo cho gia đình, nhưng quan trọng nhất là tôi muốn em thật vui vì mùa Xuân đang đến gần!

Bình minh đã ló dạng, tiếng bước chân em xa dần, vẳng lại bên tôi tiếng hát khẽ của em: “Mùa xuân nói với em câu gì, mà sao mắt em vui thế…”

                                                                                         Hương Nguyên