Mùa tận hiến

CSVN Xuân – Cả tháng nay đi trên đường, thỉnh thoảng ngang qua một đoạn mặt đường rải đầy lá, những chiếc lá của mùa cũ úa vàng thả mình theo gió, khép lại một vòng đời sau những tận hiến hết mình rút ruột mà xanh.
Ảnh: Nguyễn Văn Đảnh
Ảnh: Nguyễn Văn Đảnh

Người ta bảo Tây nguyên chỉ có hai mùa mưa nắng, không có xuân hạ thu đông. Nhưng sống lâu trên đất này, sẽ nhận ra bốn mùa về nương náu trong nắng, trong mưa, trong gió, trong bụi, trong khí trời, trong cỏ cây hoa trái. Khi không gian nhuốm một vẻ đùng đục màu xám tro, trời nằng nặng, không khí hanh khô, những cơn gió đem cái lạnh sắt se về khiến người ta phải mang thêm khăn áo, và lòng dội về nỗi ao ước được ngồi bên một bếp than hồng, là khi chợt nhận ra cây bàng nơi góc phố thân thuộc lá đã chuyển sang màu đỏ ối. Rồi rất nhanh, những chiếc lá ấy dần nhuốm vàng, rồi buông mình theo gió. Cây bàng như bắt nhịp cho hàng cây bên dãy phố thân quen thắp lên mà vàng, cứ mỗi đợt gió ngang qua là từng đám lá buông mình xuống, chúng theo gió cuộn tròn trong không trung, rồi nhẹ nhàng dạt vào mép đường, an phận lá.

Đám lá vàng ấy gợi nhớ về những  lần ngang qua một rừng cao su vào mùa chúng thay áo mới. Khi lá cao su ngả vàng, cả không gian rộng bát ngát sáng bừng lên trên nền trời mùa đông xam xám màu chì. Trên nền cái bức tranh tàn úa ấy là những tà áo trắng thong dong trên những chiếc xe đạp len lỏi qua những lối mòn giữa lô cao su nhuốm màu bụi đỏ. Không gian và cảnh sắc đẹp một vẻ nên thơ, trong sáng và yên bình. Thả chân trần bước trên lớp lá dày êm ái, mới cảm nhận hết được sự tận hiến của đời lá.

Cũng những thân cây ấy, mùa mướt xanh, chúng hiến dâng những dòng nhựa trắng mà người ta ví quý tựa vàng. Cái loài cây gì mà lạ, nhựa chỉ tập trung về nhiều như sữa mẹ vào lúc nửa đêm về sáng, để người phải lầm lũi giữa rừng khuya miệt mài với từng đường cạo thật tỉ mỉ, nhẹ nhàng, tựa hồ biết cây đau đớn. Chúng khiến tôi nghĩ đến con người, những con người âm thầm, lặng lẽ cống hiến, hy sinh. Cho đến khi những chiếc lá cuối cùng trút xuống, cây được nghỉ ngơi, những cành cây như những cánh tay gầy guộc níu vào nhau, níu vào gió lạnh, chờ một cuộc tái sinh những chồi non lộc biếc, để rồi lại tuôn những dòng vàng trắng cho đời.

Đào An Duyên