Đặc quánh màn sương bóng đêm chớm lạnh
Em đi về phía rừng cao su
Đôi bàn tay mềm mại vạch một vòng dao theo đường cạo
Cong nét cong quyến rũ
Thôn nữ tinh khôi hương tóc
Đường sỏi vực sâu
rìa bờ nhởn nhơ bướm trắng
Tôi rượt bắt cái nhìn bẽn lẻn
Thầm gói mang về
rón rén mở mầm mơ
Nhưng rồi một ngày em theo chồng về nơi rất xa
Nghe chớp bể tôi mưa nguồn thấm lạnh
Núi cũng lặng thinh
Có cái gì cô quạnh
Rưng rưng rừng hát điệu Belaro buồn
Tan giấc mơ lâu đài trên cát
Thương thân Dã Tràng sóng bạc tóc thời gian
Rồi tôi về lại rừng xưa
Vẫn hàng hàng cao su vẫn nông trường biếc lá
Cái nắng tháng Giêng thôi không buồn bã
Điệu Belaro xưa rừng thôi hát…và xanh
Huỳnh Ngọc Sáu