CSVN – Một ngày nắng cháy tháng bảy, cái nắng gay gắt đến khó chịu, chất hanh khô đâm xuyên qua những tán lá rậm rạp cố thiêu trụi tất cả mọi thứ, tiếng bước chân nhẹ đạp lên những đám lá vàng giòn phát ra một thứ âm thanh vui tai đến lạ thường, tiếng anh Tư Sẹo từ xa vọng lại:
– Này chú em đã xong chưa?
Tiếng cười lanh lảnh càng rõ, cái chất “công nhân” không lẫn vào đâu được, Bảy đang ngồi loay hoay cọ hết lớp mủ mỏng còn sót trong kẽ tay cất giọng trả lời:
– Xong rồi anh, em xong từ sớm lận.
– Thế chú mày đã đọc báo sáng nay rồi nhỉ?
– Ôi dào, anh khen em ấy ạ! Nụ cười thằng Bảy xếch lên lộ vẻ ranh mãnh.
– Ừm, được đấy! Nhưng vài câu cần phải “bén” thêm nữa, cái thằng…
– Hì, em “mài” hoài mà nó không “sắc” ấy ạ.
– Thế mới bảo chú mày còn non lắm! Ha…ha…ha….
Thế đấy, mỗi lần tờ báo Tạp chí Cao su về cứ y như rằng hai anh em sắp mở ra hội quán luận văn, cứ thao thao bất tuyệt.
Trời bỗng vần vũ, gió thổi rít sâu hút qua những khe lá, anh Tư Sẹo thất thanh gọi với:
– Thôi chết, tao quên khuấy đi mất, hôm qua xem thời sự nói có bão. Anh về vườn đây.
Tiếng bước chân vội vã, thằng Bảy cũng lanh lẹ không kém. Tay trái chộp nhanh cái thùng mủ, tay phải với lẹ cái miếng vét khô cằn, cứ thế mà hì hục từ tô này sang tô khác, từ hàng nọ sang hàng kia… Trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt hơn, gió gào thét dữ dội, cứ lớp nước này đến lớp nước khác tạt vào mặt. Chưa kịp vuốt mặt, thằng Bảy đã vội vội vàng vàng trút cho xong hàng cận cuối, hơi thở của nó cứ thế mà phà ra, sét thì cứ ầm ầm xẹt ngang tai, trời dường như hả hê trút được cơn thịnh nộ.
Tất cả đâu cũng vào đấy, màu áo xanh lơ của anh Tư Sẹo giờ đây ướt sũng, Bảy chợt nhận ra rằng mình quên mang áo mưa, vai nó bủn, tay lạnh ngắt, lại thêm phần lành lạnh thấu tận xương sống, nó nhanh nhảu thu xếp đồ đạc lên xe về nhà.
Làm một hơi liều thuốc đặc trị, cuộn mình trong chăn ấm, mắt cố nhắm lại. Vậy mà không hiểu sao nó cứ trằn trọc cả đêm, tỉnh dậy cả chục lần cứ ra ra vào vào, nhìn hàng cây trước nhà rồi lẩm bẩm…
Trời vừa hửng sáng, nó chạy ngay ra ngoài vườn su. Nhìn khung cảnh hoang tàn, nó thở dài thườn thượt “xong rồi, thế là xong”. Bão hoành hành càn quét suốt đêm để lại những lớp đất trọc trụi, xói mòn, lá dồn thành từng ụ, dòng nước mưa len lỏi qua các rãnh nứt, rễ con rễ mẹ trồi lên gân guốc, những lớp vỏ loang lổ toạc ra mủ ròng ròng. Vài cây bị sét đánh bổ xuống, ấy thế mà cứ hiên ngang chọc thẳng lên trời, một vài cây yếu ớt ngã quỵ vào cây khác, có cây thân dẻo uốn cong sát mặt đất…
– Này chú em… Tư Sẹo lê đôi dép nặng trình trịch những đất tới gần, anh vỗ vai nó cái bốp, châm điếu thuốc lẳng lặng kéo một hơi dài. Anh cười gượng, giọng đặc sánh:
– Chậc, năm nay nó làm dữ quá! – Bảy nhìn vào đôi mắt thâm quầng sâu hút của anh rồi cả hai anh em cứ nhìn xa xăm vô định, nó vội chêm vào một câu đánh tan bầu không khí nặng nề:
– Cứ kiểu này thì thất nghiệp rồi, anh em mình cạo nồi thôi.
Hai anh em nhìn nhau cười, nụ cười đượm buồn Tư Sẹo vọng khắp rừng su, nó nhận thấy trong mắt anh như có lửa… “Tháng bảy ngày ấy, cùng chung một lòng/ Hiên ngang đứng vững in bóng màu xanh/ Dù bao khó khăn quyết giành chiến thắng…”
Lê Hà Phương (Đức Linh, Bình Thuận)