CSVN – Qua ô cửa kính của chiếc xe khách, tôi đã thấy được màu xanh bạt ngàn của rừng cao su.
Một màu xanh trải dài xa tít. Đi trên con đường, giữa cánh rừng cao su rì rào với gió, giữa khung cảnh thân quen, giữa màu đất đỏ thân thuộc nhưng cảm giác trong tôi nôn nao đến lạ. Những tán tá đang đu đưa theo gió hay đang vẫy tay chào đón đứa con trở về nhà. Trên nhưng tán lá um tùm đang khoe ra những chùm bông xanh biếc, nhỏ li ti. Thi thoảng gió lại cuốn theo những bông hoa bé tí xoay rải đều trên lòng đường vắng. Gió thổi hoa và thổi về cho tôi một luồng kí ức của tuổi thơ ngập màu xanh lá.
Những buổi trưa hè trốn ngủ trưa, chụm ba chụm bảy mái đầu thơ tóc, ngước nhìn những chùm hoa li ti ẩn trong vòm lá xanh ngắt. Rồi thì thào bảo nhau đợi hoa kết trái, và những cặp mắt cứ long lanh lên khi nhắc đến mùa hạt sẽ rơi. Những hạt cao su bé bé tròn tròn như những quả trứng cút. Hạt cao su với chiếc vỏ cứng màu nâu vằn vện, chúng tôi xỏ thành những chuỗi hạt đeo cổ rồi nhìn nhau cười thích thú.
Những buổi trưa đầy nắng, tiếng nổ lách tách của những quả cao su khô bung ra, tiếng lốp bốp của hạt rơi trên mái tôn khiến những đứa trẻ chúng tôi không tài nào ngủ yên được, lại hi hí mắt đợi ba mẹ đi vắng. Chỉ cần nghe tiếng khép cửa của mẹ, lại lục đục trở dậy, đứa xách bọc, đứa cầm giỏ, đứa kéo xô ra nhặt hạt. Khi nhặt đầy giỏ thì chúng tôi lấy đem bán.
Những viên kẹo bi xanh đỏ, miếng kem chuối mát lạnh, ly siro chua ngọt… luôn là động lực thúc đẩy cho sự nhặt nhạnh miệt mài của đám trẻ chúng tôi.Tuổi thơ tôi là thế, với những gương mặt lấm lem, với đôi mắt sáng long lanh, những cánh điều trên vùng đất trống. Tuổi thơ tôi đầy ắp tiếng rì rào của gió trong cánh rừng mênh mông, nó nhuốm cả màu đỏ của đất, nó ướp cả sự trong lành không gian nơi đây nữa.
Một mùa hè nữa lại về, những cánh rừng cao su bừng thức giấc rộn ràng vào mùa cạo mới. Cánh rừng tít tắp, con đường nhỏ là nơi gắn chặt tuổi thơ, nơi ba mẹ sớm trưa đi về. Nó như là một cơn gió nâng những cánh diều tương lai của những đứa con nơi đây bay cao và bay xa trên bầu trời trong xanh đầy nắng, mà khi nhìn lại vẫn thấy một màu xanh tươi của quê hương đang đón đợi mình.
Trần Nguyễn Bảo Tuyền