Sự tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa

CSVN – “Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa…” (cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn).hoa

Có một câu chuyện viết về một người tuyệt vọng tìm đến cái chết trên internet, bằng cách hư cấu nhân vật nhảy từ lầu 9 của một căn chung cư để tự tử. Khi rơi từ trên cao xuống ngang qua các tầng dưới, nhân vật chính nhìn thấy nhiều người còn rơi vào trường hợp tuyệt vọng hơn mình. Cô nhận ra rằng mình chưa đến nỗi rơi phải hoàn cảnh khốn khổ nhất. Bất ngờ ở chỗ, đó chỉ là giấc mơ. Nhân vật chính tỉnh giấc và bắt đầu làm lại cuộc đời của chính mình.

Câu chuyện bắt đầu khi nhân vật chính đứng trên sân thượng tòa chung cư 9 tầng. “… Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả mọi thứ đang quay lưng với tôi, hình như không một ai trên thế giới này có thể hiểu được tôi…”. Cô ta quyết định nhảy xuống. Ngang qua tầng 9… cô nhìn thấy gương mặt sưng húp của bà y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều bị lão chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà.

Tầng 8, là bóng dáng của một ông lão cô đơn sống một mình không ai quan tâm hỏi han. Rồi tầng 7, cậu sinh viên đang tìm việc làm trong vô vọng. Tầng 6, cô gái mới chia tay với bạn trai, mắt đỏ hoe vì khóc…

Tầng 5, hai vợ chồng công nhân cãi nhau vì nhiều chuyện nảy sinh trong cuộc sống gia đình. Tầng 4, thằng bé vừa thi trượt đại học…Rồi tầng 3, tầng 2, tầng 1…từ ông thầy giáo già, tay say rượu, cô gái làng chơi…đều phải đối mặt với những vấn đề của riêng mình, những stress của công việc, vì miếng cơm manh áo, vì tấn trò đời…

Nhân vật chính của chúng ta nhận ra rằng, ai cũng có những vấn đề của riêng mình và phải đối mặt với chúng hàng ngày, hàng giờ. “…Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất. Tôi muốn được làm lại. Nhưng quá trễ rồi… mặt đất đã ở trước mắt…”.

Từ trên cao, cô thấy mình nằm đó và mọi người ở tất cả các tầng chạy xuống. “…Tầng1, tầng 2, tầng 3… mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên, “Đây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà”, “Chắc tuyệt vọng lắm nên mới như thế”. Họ đứng đó, nhìn vào tôi, và có lẽ họ đang nghĩ “Hóa ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất”.

Thế đấy, đứng trước nỗi đau của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như chính là cái chết. Nhưng tôi tin, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn nhát, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy biết đâu sẽ làm được tốt hơn. Vì thế phải suy nghĩ kỹ… trước khi nhảy xuống…”.

Nhân vật tôi bừng tỉnh, thì ra chỉ là một giấc mơ. Thật tốt vì ít ra cô vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng, cô mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, và cô nhận ra rằng: “Không bao giờ là quá muộn khi học được cách bước trên nỗi đau!”.

“Cảm ơn nhiều nhé! Mình đã mỉm cười khi đọc xong bài viết này. Cuộc sống mà, không bao giờ toàn vẹn. Phải lạc quan lên để có trách nhiệm với chính mình”, bạn huong1152002, một độc giả chia sẻ cảm xúc.

Cuộc sống thường ẩn chứa những bất ngờ, kể cả trong những khổ đau và tuyệt vọng vẫn sẽ có những điều kỳ diệu dành cho mỗi người – chỉ có điều ta có đủ bình tĩnh, tỉnh táo để nhận ra, khám phá được bông hoa nở phía tận cùng của nỗi tuyệt vọng ấy.

Có một mẩu chuyện về người bố trước khi mất đã dạy con rằng khi bước đi, hãy nhớ nhìn xuống chân mình. Người con trai nghe theo lời bố nên suốt đời không bị ngã. Nhưng đến cuối đời, anh ta lại hối tiếc, vì đã không biết trời xanh kia đẹp đến thế nào. Khi lớn lên gặp phải nhiều vấp váp mới hiểu ý nghĩa của câu chuyện. Cuộc sống là vậy, buồn vui lẫn lộn, dù sao người ta cũng không thể không bước tiếp để nhìn ra cuộc sống có bao nhiêu điều tốt đẹp đang ở phía trước.

Bạch Dương