Chiếc lá khô vàng rụng từ từ bay xuống đất, nó không hiểu vì sao mình lại rơi xuống, đang lúc ngơ ngác có cơn gió từ đâu thổi đến đưa chiếc lá bay lên giữa không trung. Trong lúc lơ lửng, lá vàng đưa mắt nhìn quanh mọi cảnh vật, trước mắt nó là một màu vàng khô buồn hiu. Và rồi chiếc lá vàng tội nghiệp kia hiểu ra rằng đã đến mùa thay lá. Đã đến lúc lớp lá cũ phải rời xa cành để nhường chỗ cho thế hệ mới.
Đó là những chồi non khỏe mạnh đang lách tách nhoi lên từ những thân cây khẳng khiu. Chiếc lá non đầu tiên khẽ động đậy, ánh mặt trời chiếu rọi làm lá non bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Nó vươn lên mở mắt tròn xoe chào ngày mới, và thật bất ngờ từ lúc ấy, ngày ấy và vài ngày sau, ngày sau nữa cả rừng cây đã rạo rực một màu xanh non mơn mởn xen kẽ những chùm hoa cao su trắng nhỏ li ti tỏa hương dịu nhẹ.
Được mang trên mình bộ áo mới khiến lá non hơi thẹn thùng mỗi khi cơn gió thổi qua những chiếc lá mới mong manh mắc cỡ khẽ úp mặt bên những cánh ong vi vu tìm mật.
Và cứ thế ngày qua ngày những chiếc lá non ấy cứ lớn lên thay đổi sang màu xanh đậm và cứng cáp vươn lên mặc cho gió thỏa thích đùa giỡn. Cả rừng cây tràn ngập màu xanh, chiếc lá non hôm ấy nhận ra được mình đã lớn rồi và còn rất đẹp nữa. Nó khẽ cất tiếng ca mang hơi ấm của mùa Xuân đến cả triền đồi. Các bạn ơi mùa Xuân đã đến rồi!
Đỗ Thị Nguyên