Trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, hôm nay Đá Nhám và Đá Bùn vô cùng hãnh diện khi được “ra lò” với diện mạo mới. Chúng có thiết diện ngang hình tam giác cân, ba mặt xung quanh hình chữ nhật với bề mặt phẳng nhẵn. Chúng hồi hộp chờ đợi một khung trời mới lung linh, huyền diệu trong sự tưởng tượng của mình…
Nhưng, nơi chúng đến lại là những cánh rừng cao su bạt ngàn xanh biếc. Nơi chúng đến là những âm thanh leng keng mỗi sớm tinh mơ, là những buổi chiều hừng nắng sau mưa… Nơi ấy là những ký ức đớn đau trải dài ngày tháng. Chúng phải gồng mình lên để hứng chịu nỗi đau khi cọ sát với anh Dao Thép bền bỉ, sắc bén. Chúng phải cầm hơi để vượt qua những lần ngộp thở bởi bàn tay rắn chắc siết chặt thân thể. Quá thất vọng với cuộc sống, Đá Bùn phẫn nộ lên tiếng: “Này anh Nhám, anh có vừa lòng với cuộc sống này không?”. Đá Nhám buồn rầu: “Cuộc sống của tôi thì có khác gì cuộc sống của anh? Anh vừa lòng ư?” “Không. Tôi chán nản với cuộc sống này lắm rồi. Nhiều lúc tôi chỉ muốn chết quách cho xong!”, Đá Bùn buông lời não nề. Đồng tình, Đá Nhám nói: “Tôi cũng vậy. Chúng ta không được may mắn như các anh Đá khác, được yên vui nơi các biệt thự, cao ốc. Chúng ta phải chấp nhận nỗi đau thể xác khi bị bào mòn đi từng ngày. Chẳng bao lâu, chúng ta sẽ chẳng còn trên đời này nữa”. Đá Bùn lại thút thít: “Anh Nhám ơi, tại sao số phận chúng ta lại bạc bẽo như vậy?”.
Thế rồi cả hai òa khóc. Khóc chán lại thôi, tiếng khóc của chúng cũng chẳng thay đổi được gì. Nơi chúng đến có lẽ mãi mãi là nơi chúng phải gắn bó trong cuộc đời này. Một ngày tháng 12, hai viên đá nhìn nhau buồn bã. Tuổi già đã đến với chúng quá nhanh. Có thể chúng không qua nổi những ngày cuối năm. Mấy hôm trước, hai anh hàng xóm cũng đã “ra đi” rồi.
…
– Chị X, chị có đá quý đấy không? – anh Y hớt hải.
– Chết, anh đi làm mà để quên đá quý ở nhà à?
– Không, hai viên đá quý của tôi đã “tiêu” hôm trước rồi. Năm nay nhờ siêng năng sử dụng chúng mà tôi tăng thu “vàng trắng” trông thấy chị ạ!
Chị X cười vui vẻ đưa hai viên đá cho anh Y: “Đây, anh xài đỡ đi. Tôi lo quá, hai viên đá quý của tôi chắc cũng sắp đi rồi anh ạ!”.
Hai viên đá lại lần lượt bị bào mòn đau đớn. Nhưng chúng không rên xiết như mọi lần mà lặng lẽ đón nhận điều đó. Nỗi đau bỗng nhiên trở thành vô thường, thậm chí chúng cảm thấy thật hạnh phúc vì mình đang được cọ sát với anh Dao Thép. Chúng nhận ra giá trị và nhiệm vụ của mình. Mỗi sự hao mòn, biến dạng trên thân hình chúng là mỗi đóng góp cho đời sống của người công nhân cao su, đồng thời cũng là đóng góp cho mỗi bước đi lên của ngành cao su nước nhà.
Sau mỗi lần làm nhiệm vụ, hai viên đá lại nằm kề bên nhau. Chúng lại tâm sự với nhau về cuộc sống. Giờ đây, những tâm sự của chúng không còn là nỗi đau nữa mà đó là những lời tâm sự tự hào, hạnh phúc khi được hết mình cống hiến cho ngành cao su, cho sự phát triển ngày càng phồn thịnh của đất nước.
Nguyễn Thị Dịu
(Phòng Quản lý kỹ thuật, Công ty TNHH MTV Cao su Chư Prông)
Neu co nhu cau ve da mai va ve vat tu tran bi cho cay cao su xin vui long lien he so dt 0977931293 chung toi se cung cap day du va gia ca phai chan
Nguyễn Tân tranh thủ quảng cáo quá nha. Tình hình các công ty cao su giảm chi phí, cắt giảm vật tư trong khai thác có ảnh hưởng đến các anh không vậy?