Vườn cao su tuổi thơ

Tuổi thơ con lớn lên bên vườn cao su, nơi đây cũng chính là nơi lưu giữ cho con biết bao kỉ niệm đầu đời…

TUỔI THƠ

7 tuổi: Lon ton con đòi theo mẹ ra lô vào mùa cạo. Sẽ chẳng bao giờ con quên được cái cảm giác thích thú, lạ lẫm khi lần đầu tiên đứng giữa một rừng cao su bao la, rộng lớn. Những tán lá xanh um, rợp bóng râm, che mát cả một khoảng không gian mênh mông. Một vài tia nắng hi hữu lọt qua tán lá xanh rơi xuống mặt đất… Tất cả đều trở nên mới mẻ với tâm hồn một đứa trẻ thơ.

10 tuổi: Mẹ còng lưng xách thùng mủ sóng sánh những dòng nhựa trắng chực tràn ra ngoài “Mẹ ơi! Con phụ mẹ nha!”. Nhận từ tay mẹ cái xô bé xíu xiu, trong con dâng lên một niềm vui sướng đến lạ kì. Niềm vui tuổi thơ con khi lần đầu tiên có thể giúp mẹ.

17 tuổi: Con tập trung hơn vào những bài học chuẩn bị cho những kì thi quan trọng của đời con. Tranh thủ những ngày nghỉ, con vẫn thường ra lô phụ mẹ, bất chấp mẹ cản ngăn: “ Dành thời gian cho việc học con gái ạ, không cần ra phụ mẹ đâu, mẹ làm được”. Con mỉm cười không che giấu được nét lo âu nghĩ về những mùa mưa… Cơn mưa rào bất chợt kéo nhau về bên vườn cây cao su đến rất mau và đi cũng rất mau rì rào trên tán lá xanh mượt, tí tách len lỏi qua vòm lá xanh không che hết cho mẹ những giọt mưa. Mưa ơi, mưa có biết mưa làm dày thêm nỗi lo trên đôi vai gầy của mẹ, mẹ chưa một lần nhàn nhã với cơn mưa?

19 tuổi: Con xa nhà, xa mẹ, xa vườn cao su con gửi kèm kỉ niệm. Nỗi nhớ trong con vẫn theo về dẫu xa xôi. Cái nắng oi ả nơi thành phố, nhà, xe chen chúc nhau khiến con thèm lắm vòm lá xanh um của vườn cao su tuổi thơ xoa dịu hè nóng bức. Mưa dai dẳng suốt ngày suốt tháng kéo theo cái lạnh cắt da, cắt thịt làm con nhớ da diết những cơn mưa chợt đến rồi đi bên vườn cao su nơi núi rừng Tây Nguyên…

Con nhớ tuổi thơ hay con đang nhớ vườn cao su quê nhà? Cất giữ cho con kí ức tuổi thơ êm đềm có mẹ cùng rừng cao su, rừng cao su ơi bên con mãi nhé!

Bùi Thị Thu Thảo (ĐH Khoa học Huế)