Nhà chàng xa phố xin đừng thương nhau!

 Anh Đức Trung thân mến!

Gia đình nhà em ở một vùng nông thôn nghèo ở miền Trung, cách xa nơi công ty em làm việc hiện nay cả trăm cây số. Đời sống người dân nông thôn Việt Nam nói chung còn nhiều vất vả, nhưng có lẽ người quê em là vất vả và khó khăn nhất nhì so với cả nước. Nói vậy để anh Đức Trung hiểu, chứ với em quê hương dù giàu hay nghèo vẫn là số một.

Em năm nay 29 tuổi, đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản lý kinh tế. Học xong lang thang mấy tháng trời ngược xuôi tìm việc. May mắn thay, em được nhận vào làm ở bộ phận kinh doanh của một công ty trong ngành cao su. Công việc luôn thuận lợi và có chiều thăng tiến tốt. Công ty của em đang trú đóng ở một thị trấn sầm uất và trù phú ở khu vực Tây Nguyên. Tại đây, em quen một người con gái tên Th. sinh ra lớn lên ở ngay trung tâm thị trấn. Nhà 3 anh chị em, 1 trai 2 gái, Th. là gái út. Th. năm nay 25 tuổi, cũng đã tốt nghiệp đại học, đang làm cho một công ty, cùng thị trấn. Em và Th. quen nhau đã 3 năm. Tình cảm riêng tư, cũng như công việc của chúng em đang tiến triển tốt, thì có chuyện. Thật là buồn!

Chúng em dự định đầu năm sau sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng cách đây hơn tháng, tự dưng Th. nói lời chia tay. Lý do là cô ấy đã hết yêu em. Th. đã lừa dối em. Tìm hiểu, em được biết Th. đã quen người khác cách đây cả năm rồi. Em như điên lên được, nhưng em cố giữ bình tĩnh mà không làm to chuyện.

Chia tay em, Th. viện ra nhiều lý do lắm, nào là không hợp nhau, nào là gia đình và bản thân cô ta là người ở phố không hợp với người nhà em ở nông thôn. Em xuất thân gia đình nông thôn nên cách sống nông thôn khác xa người ở phố. Lúc đầu cô ấy nói sẽ vì em mà sống cho phù hợp, nhưng lúc chia tay, những điều cô ấy nói ra làm em đau khổ: cô ấy bảo, thời gian quen em, cô ấy sống không theo ý mình. Về nhà ba má em chơi, cô ta đi như bị ép buộc, trong khi đến nhà cô ấy, em luôn được mọi người thương mến. Em thường hướng dẫn cô ấy mọi chuyện để được gia đình em thương, nhưng cô ấy thực hiện rất miễn cưỡng nên gia đình em không hài lòng. Em buồn vì chuyện đó lắm, nhưng vì yêu nên em nghĩ cô ta sẽ làm được và cô ta đã hứa với em là sẽ làm được. Đến bây giờ thì em mới biết tất cả chỉ là lừa dối em. Tuy nhiên qua ánh mắt, em biết cô ấy cũng có tình cảm với em nhiều lắm, chỉ vì không hợp hoàn cảnh gia đình thôi.

Anh Đức Trung ơi, chuyện chia tay của em còn nhiều điều lắm, em không biết chia sẻ cùng ai. Mong anh Đức Trung cho em một số lời khuyên.

Em trai.

lang que

Em trai thân mến!

Anh Đức Trung chia sẻ với niềm tự hào của em, một chàng trai thôn quê chí thú ăn học để rồi “Công việc luôn thuận lợi và có chiều thăng tiến tốt”. Và, cũng buồn lây khi nghe cô gái em yêu ngúng nguẩy chia tay chỉ vì “cô ta là người ở phố không hợp với người nhà em ở nông thôn”.

Đất quê còn nhiều khó khăn, cái gì cũng thiếu thốn đủ bề, ngoài ra còn là sình bùn, muỗi mòng, rau đồng cá sông, tiện nghi thiếu hụt. Phố của cô gái là gì, ánh điện, nhà lầu xe hơi, là tiện nghi và đủ chỗ để vui chơi thư giãn. Em và cô ấy đến với nhau, khi ấy năng lực nội tại của hai em lấn át, nhưng tuổi thơ, những điều gắn bó máu thịt của hai em không có những điểm chung để đồng cảm, làm chất keo gắn bó. Và khi chúng đã hiện ra đủ đầy thì một khoảng cách tự nhiên cũng hiện ra.

Em được mọi người bên gia đình cô ta quý vì em chân tình, nhiều phẩm chất tốt, và xưa nay, người có tuổi ở thành phố hay đánh giá cao những chàng trai nghèo học giỏi, họ biết cái thực cái giả nó rõ ràng và quan trọng. Th. không được lòng bên em cũng vì những lẽ đó, cô ta không nghèo nên thành đạt cũng là thường, nhưng nếu cô ta biết quý trọng sình bùn, nghèo khó và lễ nghĩa thì mới đáng quý. Nói tóm lại, em không cần cố gắng mà vẫn mộc mạc hiện ra, còn cô ấy không thể gượng gạo cố gắng mà trở thành người chân thành, như em muốn. Cái khoảng cách tai ác ấy ở các em là tự nhiên và mãi mãi.

Anh Đức Trung cho rằng Th. không lừa dối em hoàn toàn. Cô ấy có cảm tình với em, cô ấy có tin cậy và tự hào về em. Nhưng khi chuyện hôn nhân tới thì cô ấy đâm hoảng, cô ấy hình dung cảnh làm dâu, nhà chồng và tất cả. Chắc chắn cô ta có những người xếp hàng chờ nhưng em đã ở hàng đầu từ lâu. Cô ta nói lừa dối là để cho em bực và em bỏ, thế thôi. Phải đóng vai nàng dâu tương lai dễ chịu, phải làm ra vẻ thú vị với sình bùn, nghèo khó, cô ấy không thuộc về nơi đó và cũng không có một tình yêu lớn để song hành với những gì em cho là thiêng liêng đến suốt đời.

Buồn đau nhưng biết làm sao. Thà nói thẳng ra cho khỏi lằng nhằng. Sao em không nghĩ rằng cô ta không xứng với em, không đủ với tình em. Em còn trẻ, mọi thứ đang mỉm cười với em, vết thương rồi sẽ lành, và rồi sẽ có lúc em thở phào vì không phải ân hận!

Chúc em vững vàng và thành đạt hơn!

Anh Đức Trung